Cô Vợ Dễ Thương

Chương 115: Những người đứng sau đã theo dõi tôi trong một thời gian dài




"Được rồi, đừng khóc đừng khóc nữa, không kêu em an ủi chị thì thôi, có phải là cảm thấy cực kì mất mát rồi hay không? Khó khăn lắm mới bắt được một cơ hội, thiếu chút nữa là bỏ lỡ rồi." Tô Dương Dương vừa nói vừa xoa xoa mái tóc xù của cô ta, trong lòng nói không có cảm động là giả.

Tiểu Yên là một cô gái nhỏ rất ngây thơ, vừa nhiệt tình lại thẳng thắn, vẫn luôn rất bảo vệ cho cô.

Cho nên cô cũng bằng lòng vì Tiểu Yên mà là một chút chuyện.

"Hôm nay em trở lại làm việc, ai mà dám nói xấu chị thì em sẽ phun chết người đó."

Tô Dương Dương một mặt ghét bỏ dùng tay lau nước mắt cho Tiểu Yên: "Em nghĩ rằng em giống như chị, là người có người chống lưng lớn hả? Chị có phun ai thì cũng không sao, không ai dám đối xử với chị như vậy, em phun một cái thử xem, bệnh viện lập tức sa thải em ngay."

Tiểu Yên hít mũi một cái, sụt sịt nói: "Dù sao cũng không để bọn họ nói chị như vậy được."

"Ngoan, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, nếu như thi rớt thì chị đây sẽ phun em chết trước."

Tiểu Yên gây loạn ầm ĩ với Tô Dương Dương một lúc lâu, Tô Dương Dương bị cô ta ồn ào đến mức đau hết cả đầu, miễn cưỡng lắm mới đồng ý thỉnh cầu đi làm lại của Tiểu Yên.

Bệnh nhân mà cô xem bệnh bây giờ rất ít, cho dù Tiểu Yên có quay lại thì cũng không bận gì nhiều, hoàn toàn có thời gian để cô ta đọc sách.

Lúc này Tiểu Yên nhảy tăng tăng chạy tới bộ phận nhân sự để xử lý thủ tục.

Tô Dương Dương nhìn bóng dáng nhảy nhót tưng bừng của cô ta đã đi xa, vuốt vuốt trán, nghĩ đến nên xử lý chuyện này như thế nào.

Dựa vào tình trạng trước mắt thì có người cố ý gây chuyện với cô.

Mục đích của mấy người kia là gì?

Muốn cho cô thân bại danh liệt?

Vậy cũng không nhìn xem cô đây có đồng ý hay là không!

**

Ngày hôm sau Tô Dương Dương đã tìm được bác sĩ cấp cứu.

Bác sĩ Mễ một mặt cầu xin nhìn về phía Tô Dương Dương đang đứng chặn ở cửa phòng làm việc của anh ta: "Nữ hiệp à, cô có thể khiêm nhường một chút hay không hả? Dù thế nào thì cũng tự mình giải quyết đi."

"Gọi điện thoại thì không nhận, gửi tin nhắn thì không trả lời, lấy thái độ này của anh thì tôi có thể tự mình giải quyết được à?"

Khóe miệng bác sĩ Mễ giật một cái: "Trước hết để cho tôi đi vào đi, cô như thế này làm tôi rất mất mặt."

Tô Dương Dương nghiêng người qua một bên, sau đó ném một túi thức ăn sáng lên trên bàn của bác sĩ Mễ: "Ăn no rồi lại nói."

Bác sĩ Mễ không nói tiếng nào cầm túi thức ăn sáng lên chậm rãi ăn.

Tô Dương Dương đợi cho anh ta ăn xong mới hỏi: "Anh nói tình hình ngày hôm đó xem, tôi xác định người bị thương đó rất nghiêm trọng, sao có thể xuất viện trong ngày được?"

Bác sĩ Mễ nuốt cái bánh bao cuối cùng xuống, uống một ly nước: "Đây cũng là chỗ mà tôi thấy nghi ngờ, báo cáo phẫu thuật vào lúc đó tôi làm cũng không giống phần trước đó, chắc chắn phần đầu của người bệnh đó bị thương rất nặng, nội tạng bị thay đổi vị trí ở các mức độ khác nhau, xương sườn bị gãy mất ba cái, lúc ấy quá muộn cho nên không chụp CT não, không chụp cắt lớp. Tôi có thể chắc chắn báo cáo phẫu thuật mà tôi viết không phải là cái được lưu trữ trong hệ thống bệnh viện, cũng không phải là phần viết tay kia."

"Ý của anh là báo cáo phẫu thuật và sổ khám bệnh do anh viết đã bị người ta lấy ra để sửa đổi?"

Bác sĩ Mễ lắc đầu: "Tôi cũng không chắc chắn lắm, phần trong máy vi tính kia có thể thay thế nhưng mà phần viết tay thì chắc chắn là nét chữ của tôi, chính tôi cũng nhìn không ra thật hay giả. Tôi không hiểu chỗ này, đây cũng là nguyên nhân mà tôi không nhận điện thoại của cô, tôi không chắc cô có thể tin tưởng lý do thoái thác của tôi hay không."

Tô Dương Dương chỉ trầm ngâm trong chốc lát: "Ý của anh là đã có người mô phỏng lại nét chữ của anh?"

"Đúng vậy, phần báo cáo viết tay kia không phải là do tôi viết." Bác sĩ Mễ nói rồi lấy điện thoại di động ra tìm một tấm ảnh: "Đây là bức ảnh làm việc tôi gửi cho vợ và con gái của mình sau khi tôi làm phẫu thuật xong, sau khi phóng to lên có thể thấy phần báo cáo phẫu thuật mà tôi viết lúc đó không hề giống với phần hiện tại."

Tô Dương Dương nhận điện thoại cẩn thận phân biệt cả nửa ngày: "Sao có thể chứng minh được bức ảnh này là do anh chụp vào lúc đó?"

"Thời gian trên Mess của tôi có thể chứng minh." Bác sĩ mở ra Messenger với vợ của anh ta, phía trên quả thật hiển thị hình ảnh mà hôm trước bác sĩ Mễ gửi qua.

Thời gian hiển thị cùng với thời gian sổ khám bệnh và báo cáo phẫu thuật được nhập vào máy vi tính.

"Bác sĩ Mễ, có thể gửi bức ảnh này cho tôi không?"

"Đương nhiên là có thể rồi." Bác sĩ Mễ lập tức gửi ảnh qua cho Tô Dương Dương, sau đó khó xử nói: "Bác sĩ Tô, không phải là do tôi nhát gan sợ phiền phức không chịu trách nhiệm, tôi cảm thấy chuyện này cực kỳ quái lạ, mấy chuyện kia rõ ràng là nhằm vào cô mà đến. Thân là đồng nghiệp, chỗ mà tôi có khả năng giúp đỡ được thì tôi cũng rất đồng ý giúp đỡ, nhưng mà tôi còn có vợ cùng con gái và những người nhà khác nữa, tôi phải suy nghĩ lại vì bọn họ. Hi vọng cô có thể hiểu được."

Tô Dương Dương hiểu được những lời mà bác sĩ Mễ không nói ra: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã có thể nói cho tôi những chuyện này, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến anh đâu."

"Được được được."

"Cảm ơn anh đã có thể nói cho tôi những việc này, không làm phiền công việc của anh nữa."

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, sau này có chỗ nào không hiểu thì cô cũng có thể hỏi riêng tôi."

"Được rồi, cảm ơn Bác sĩ Mễ?"

Sau khi Tô Dương Dương quay lại phòng làm việc lại gọi điện thoại cho Trình Nguyệt Như.

Sau khi điện thoại được kết nối, ở đầu dây bên kia là âm thanh của mấy người nói chuyện với nhau, sau đó mới nghe được tiếng nói của Trình Nguyệt Như: "Bác sĩ Tô, cô lại xảy ra chuyện xấu gì nữa à?"

"Pháp y Trình, cô có thể đừng thẳng thắn như vậy được không hả?" Tô Dương Dương bất đắc dĩ nói.

"Bây giờ cô đang xui xẻo, không gặp chuyện xui mới là lạ. Cô nói đi, để tôi xem xem có thể giúp chút gì hay không."

Tô Dương Dương nói những chuyện mấy ngày này cho Trình Nguyệt Như nghe.

Trình Nguyệt Như nghe vậy thì trầm mặc một lúc lâu: "Những chuyện mà cô nói quả thật có thể xảy ra, các thành viên trong đội cảnh sát hình sự và chuyên gia mô phỏng có thể làm được, tìm một hacker giỏi hack máy tính đồng nghiệp của cô, sửa chữa sổ khám bệnh và báo cáo phẫu thuật là có thể, nét chữ cũng rất dễ dàng giải quyết được, cứ viết lại một bản là được rồi. Chuyện khiến tôi nghi ngờ chính là những chuyện này nói dễ cũng không dễ, nói khó cũng có chút độ khó, có người lập mưu hại cô gặp một cục diện rối rắm như vậy, rõ ràng không quá thích hợp. Sau khi hắn ta hại cô, cô cũng không bị cắt chức tạm thời, nhiều lắm thì tiếng tăm kém một chút, đầu năm nay bác sĩ có tiếng tăm kém cũng nhiều, cũng không ảnh hưởng cái gì, Rõ ràng là đầu tư và lợi ích không có quan hệ trực tiếp với nhau."

"Nếu như ngày đó tôi không bước xuống xe, thì chuyện tiếp theo cũng không thể nào xảy ra được."

"Cho nên tôi nói cô đã bị người ta nhìn thấu, người đứng ở phía sau biết cô sẽ xuống xe, chỉ cần cô mà bước xuống xe thì những chuyện ở phía sau cũng có thể tiến hành rồi."

"Nhưng sao bọn họ có thể xác định được bác sĩ cấp cứu là bác sĩ Mễ, còn mô phỏng chữ viết của anh ta?" Tô Dương Dương rất không hiểu nổi.

"Có lẽ là bọn hắn đều mô phỏng lại nét chữ của tất cả bác sĩ cấp cứu một lần? Có thể là ngay cả nét chữ của cô bọn họ cũng đã mô phỏng lại rồi."

"Chuyện này tôi cũng đã từng nghĩ tới, ngày hôm đó chồng của tôi định chở tôi đến một chỗ, sao những người kia lại có thể nắm chắc được thời gian địa điểm vậy chứ?"

Trình Nguyệt Như bị hỏi lại: "Cô nhắc đến chuyện này cũng không phải là không có ý nghĩa, cái này cần phải chứng minh. Đầu tiên, có rất nhiều người có thể nhận ra xe của Hàn Khải Uy, thứ hai, tôi nghĩ là bọn họ cũng đã mô phỏng nét chữ của bác sĩ cấp cứu rồi chuẩn bị mấy phương án như thế, chờ cần đến thì phát huy thôi."

"Phân tích của cô khiến tôi không thể phản bác được, hình như là trong lúc tôi không biết thì đã bị một tổ chức thần bí nào đó theo dõi, người có thể gây ra chịu chuyện như vậy chắc chắn không phải là một người."

"Tôi cũng có cảm giác này, nếu như bọn họ cứ cách một đoạn thời gian lại gây chuyện tiếp thì sẽ không để cho người ta thôi nhớ tới, hiện tại có thể xác định được Vi Thái Giai và Trần Tiêu Tuấn là mồi nhử, chính là để cho cô tự hỗn loạn bước chân." Trình Nguyệt Như nói.