Tô Dương Dương khẽ run, sau đó lập tức ngoan ngoãn rúc vào trong vòng tay của anh: “Tôi làm anh tỉnh sao? Hay là tôi ra ngoài ngồi một lát.”
“Bên ngoài lạnh, dễ bị cảm.” Hàn Khải Uy để cằm lên tóc của cô: “Ngoan, tôi sẽ không miễn cưỡng em.”
Khóe miệng Tô Dương Dương không nhịn được mà cong lên: “Chúng ta tối nay không về nhà, Tiểu Bảo không có vấn đề gì chứ?”
“Tôi nói với nó là tôi và em cần chút thời gian bồi dưỡng tình cảm. Nó có thể hiểu được.”
“Ồ ồ.”
“Tiểu Bảo chỉ nói chuyện khi cần thiết, nó không khác gì với người trưởng thành nên không cần quá lo lắng cho nó. Em mới 26 tuổi, không cần gấp gáp đặt mình vào vị trí mẹ của một đứa trẻ đâu.”
“Tôi thật sự ý thức được chuyện như thế rồi.” Tô Dương Dương cười trừ.
“Sau này, em dành nhiều thời gian vào quan hệ của chúng ta đi.”
“Tôi sẽ.” Tô Dương Dương đưa tay ôm lấy Hàn Khải Uy, cười ngốc nghếch: “Thổ hào, tôi rất vui.”
“Hửm?” Hàn Khải Uy uể oải đáp.
“He he, tôi trước đây nghĩ tôi sẽ gả cho người đặc biệt, một ông xã đặc biệt có tiền, đặc biệt đẹp trai, không ngờ không cẩn thận lại thành hiện thực rồi. Khoảng thời gian trước tôi còn nghĩ, tôi phải tìm thời gian hạ gục anh, bây giờ cũng thành sự thật rồi.”
Hàn Khải Uy vỗ vào mông nhỏ của cô: “Em còn ở đây lớn tiếng nói ra, em muốn tôi có phản ứng như thế nào?”
Tô Dương Dương cười he he hai tiếng, giống như đứa trẻ nhẹ nhàng cọ mấy cái trong lòng của Hàn Khải Uy, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hàn Khải Uy thấy cô không có chút phòng bị mà ngủ mất thì nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán của cô.
**
Ngày hôm sau.
Tô Dương Dương ngủ rất ngon, mãi đến khi bị tiếng chuông điện thoại làm phiền mới tỉnh lại.
Cô vẫn nhắm mắt, tay thì lần tìm điện thoại.
“Alo.”
“Tô Dương Dương!”
“Mẹ, có chuyện gì?”
“Nam thần của mẹ sắp kết hôn rồi!!!” Lưu Mộc Miên gào lên, cả người đều không tốt.
Cơn buồn ngủ của Tô Dương Dương bị Lưu Mộc Miên làm cho mất sạch: “Tin tức Mạc Nhậm Mộ sắp kết hôn công bố rồi sao?”
“Nói như thế có phải con đã sớm biết rồi không?”
“Con cũng mới biết hôm kia, còn tưởng là kết hôn đơn giản không muốn làm lớn chứ.”
“Quá nửa ngôi sao trong giới giải trí đều được mời rồi, cũng không biết bên nhà gái có bối cảnh gì, lại trâu bò như vậy.”
“Cô dâu là em chồng của con.”
“Hả? Vân Nhi?” Lưu Mộc Miên không dám tin.
“Phải. Con còn phải làm phù dâu của Vân Nhi nữa. Mẹ, mẹ có muốn đến cùng ba, mẹ có thể ở khoảng cách gần mà cảm nhận sự quyến rũ của nam thần mẹ thích? Mạc Nhậm Mộ còn đẹp trai hơn trên TV nhiều, nhiếp ảnh gia cũng không chụp ra được một phần gương mặt đẹp trai của anh ta.”
“Thật sao?”
“Thật mà. Mẹ có muốn đến không? Khải Uy nói rồi, buổi tối sẽ đưa con và Tiểu Bảo về nhà. Mẹ và ba cùng tham gia hôn lễ, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau về nhà.”
Lưu Mộc Miên đấu tranh tư tưởng một lát, nói: “Bỏ đi, con cùng con rể, cháu ngoại đi đi. Ba con nếu như biết mẹ từng tuổi này còn mê idol trẻ, ông ấy sẽ thương tâm.”
“Nói cứ như ba bây giờ không biết mẹ hoa si vậy.”
“Tô Dương Dương, có thể nói chuyện nghiêm túc chút không hả? Biết thế nào là kính già yêu trẻ không?”
“Được rồi được rồi. Mẹ, mẹ chắc chắn mẹ thật sự không đi?”
“Chắc chắn. Con chụp nhiều ảnh về cho mẹ là được.”
“Ừm ừm, yêu cầu này hoàn toàn có thể đáp ứng.”
Tô Dương Dương lại cùng mẹ nói thêm vài câu thì mới cúp máy.
Cô ngáp một cái, chậm rãi đi xuống lầu.
Căn phòng gỗ nhỏ mà bọn họ ở, thật ra là một biệt thự.
Ở đây tất cả mọi thứ cần cho cuộc sống đều có, dụng cụ nhà bếp trong phòng bếp cũng đầy đủ.
Đương nhiên, cũng có thể là vì Hàn Khải Uy thỉnh thoảng đến đây.
Tô Dương Dương xuống lầu, lần theo âm thanh vào đi đến cửa phòng bếp.
Hàn Khải Uy đứng quay lưng với cô và đang bận rộn làm cái gì đó.
Vóc dáng cao lớn rắn rỏi mặc bộ quần áo rộng rãi ở nhà khiến anh vừa cao gầy vừa phóng khoáng.
Loại quần áo này thật sự rất kén người, nếu đổi thành người khác mặc thì chắc đã có hiệu quả như này.
Tô Dương Dương vừa chảy nước miếng vừa rút điện thoại ra.
Chụp ‘tanh tách’ vài bức ảnh.
Hàn Khải Uy nghe thấy tiếng thì quay đầu lại: “Tỉnh rồi?”
Tô Dương Dương cười híp mắt, chân chó chạy lại chỗ Hàn Khải Uy: “Thổ hào, anh đang làm món gì vậy?”
“Mỳ nước.”
“Ồ ồ.” Tô Dương Dương nhìn thấy mấy làm mỳ và các loại nguyên loại kèm theo: “Chủ tịch Hàn, anh thật giỏi.”
Làm mỳ nước, từ công đoạn nhào bột, cán bột, thật sự cần có yêu cầu rất cao.
Cô không có loại bản lĩnh này.
Chẳng trách đầu bếp nổi tiếng đều là nam, bọn họ truy cầu về đồ ăn so với phụ nữ cao hơn rất nhiều.
Phụ nữ tự nhận mình sành ăn, đa số chỉ là ăn nhiều thứ, chứ không hiểu rõ sự tinh túy trong đó.
Người thật sự biết ăn và thưởng thức, ngược lại sẽ không đi nói với mọi người mình rất sành ăn hoặc đã từng cái gì.
“Có thời gian thì vì em làm chút việc không hay làm thôi.” Hàn Khải Uy cười nói: “Đi rửa tay, giúp tôi bóc tỏi.”
“OK.” Tô Dương Dương để điện thoại xuống, còn dùng sức ôm eo anh một chút mới chuồn đi làm việc.
Hàn Khải Uy đối với hành động của cô quả thực không biết nên nói gì, sau đó tiếp tục làm nốt công việc trong giang dở trên tay.
**
Hai người bận rộn suốt một tiếng, món mỳ thơm lừng mới được làm xong.
Không biết có phải tâm trạng tốt, hay mỳ thật sự quá ngon mà Tô Dương Dương một hơi ăn sạch hai bát, còn chụp mười mấy bức ảnh thì mới thỏa mãn ôm bụng nằm trên ghế salon để cho xuôi.
Đến khi thu dọn bát đũa, cô không có chút hình tượng của một người phụ nữ: “Bác sĩ Tô, sau này làm phiền em trước mặt người đàn ông của mình chú ý chút hình tượng, em như thế này tôi sau này không ngoại tình cũng có chút khó khăn.”
“Hình tượng gì chứ, có thể ăn không?” Tô Dương Dương liếc anh một cái: “Thổ hào, anh cứ để bát đấy, lát nữa tôi rửa.”
“Muốn biểu hiện, đợi lần sau đi.”
“Ừm. Sau này anh vào bếp, tôi phụ trách rửa bát, Tiểu Bảo phụ trách ăn, phân công rất hoàn hảo nha.”
Hàn Khải Uy cười ngán ngẩm cầm bát đũa đi vào bếp.
**
Buổi trưa, Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy trở về biệt thự đón Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhìn thấy hai người, hừ lạnh, hiển nhiên rất không vui với hành vi của hai người, ba mẹ đi hẹn hò cũng không mang theo cái bóng đèn là cậu đi cùng nên cậu nhóc rất bất mãn.
Mãi đến khi Tô Dương Dương đưa cho cậu nhóc chiếc bánh kem nhỏ như đã hứa, cái bộ mặt tối sầm của cậu bé mới đỡ hơn một chút.
Cố ý ôm chiếc bánh kem ngồi trước mặt Hàn Khải Uy ăn.
Hàn Khải Uy hừ một tiếng, lười để ý cậu nhóc.
Hai người đợi Tiểu Bảo đi nghỉ trưa thì mới đi studio sẽ hẹn trước.
Studio này thường hay lên tạo hình cho các ngôi sao, họ trừ tạo kiểu tóc ra, tư vấn quần áo, trang điểm cũng phụ trách.
Tô Dương Dương vốn rất ít trang điểm, chỉ biết chăm sóc da cơ bản, nhưng cô biết trang điểm sẽ khiến người phụ nữ sẽ khác đi.
Từ lần trang điểm khi kết hôn hôm đó thì cô đã sâu sắc hiểu được.
Nhưng cô thật sự là tay tàn, cũng không có thời gian học trang điểm.
Sau khi bước vào studio, nhân viên phục vụ đã dẫn ba người đến một phòng VIP.
Phong cách bên trong rất hiện đại hóa, có loại cảm giác vượt thời đại.