Trong bóng tối, bầu không khí ngọt ngào chán ngán, Thẩm Kiều còn muốn hỏi anh xem tình huống thế nào, nhưng bị anh quấy rầy như vậy, cô lại quên mất là mình muốn hỏi chuyện gì. Sau khi tranh dấu miệng lưỡi với anh một lúc, Dạ Mạc Thâm giữ chặt gáy cô và nói nhỏ: “Được rồi! Phụ nữ có thai phải nghỉ sớm một chút. Sau này chúng ta lại nói tiếp!”
“Ồ! Được rồi!” Thẩm Kiều nói nhiều, cũng có cảm giác hơi mệt mỏi, cô mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, chỉ trả lời anh một tiếng.
Một lát sau, trong bóng tối có một tiếng hít thở trở nên đều đều, lại qua thêm một lát nữa, tiếng hít thở còn lại cũng trở nên đều đặn.
Hôm sau, khi cô rời giường, mọi chuyện cũng y như hôm qua, Dạ Mạc Thâm lại đến công ty, Thẩm Kiều lại một mình lẻ loi trên giường, khi tỉnh giấc đã không nhìn thấy ai bên cạnh.
Đáng lẽ cô phải quen thuộc với cuộc sống như vậy rồi, nhưng mỗi khi thấy giường ngủ vắng vẻ, cô luôn có cảm giác hơi thất vọng.
Hình như Dạ Mạc Thâm vô cùng bận rộn, luôn luôn đi sớm về trễ. Hầu như chỉ có buổi tối, hai người mới có thể nói với nhau mấy câu.
Sau khi tỉnh dậy, Thẩm Kiều rửa mặt và vệ sinh cá nhân. Không bao lâu sau, Hàn Tuyết U gọi điện thoại cho cô.
“Kiều Kiều!” Giọng nói của Hàn Tuyết U mềm mại yếu ớt, giống như không đủ hơi.
Nghe thấy giọng nói của cô ta, tự nhiên cái mũi Thẩm Kiều chua xót, trong nháy mắt, đôi mắt cô cũng đỏ lên. Cô không tiếp lời của cô ta mà chỉ yên lặng cầm điện thoại di động, ngồi im nghe cô ta nói.
Ở đầu dây bên kia, Hàn Tuyết U thở dài nặng nề, cô ta nhẹ nhàng nói: “Hôm qua mình nói không muốn gặp cậu, có phải cậu đang giận mình không? Hay cậu đang trách mình?
Mình thật sự xin lỗi! Kiều Kiều! Hôm qua là mình khờ khạo, tâm trạng mình không được tốt, mình… Mình vốn không muốn sống nữa, nhưng mà…
“Nhưng mà cái gì?” Giọng nói của Thẩm Kiều lạnh như băng: “Nhưng mình lại cứu cậu, vì vậy cậu trách mình đúng không?”
“Mình… Kiều Kiều! Mình thật sự xin lỗi cậu!” Hàn Tuyết U khóc lóc thành tiếng: “Hu hu! Cậu tha thứ cho mình lần này được không? Hôm nay, mình… Muốn gặp cậu một lần, cậu đến bệnh viện gặp mình được không? Mình có rất nhiều lời muốn nói với cậu!”
“Đến bệnh viện gặp cậu ư?”
Thẩm Kiều Kiều cũng nổi giận, cô cười lạnh nói: “Cậu chắc chắn là mình sẽ không bị cậu chặn ngoài cửa chứ?”
Hôm qua, khi Hàn Tuyết U thét chói tai, nói là cô ta không muốn gặp cô. Lúc đó chỉ có trời mới biết là trong lòng cô khó chịu biết bao nhiêu.
“Kiều Kiều! Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu! Hôm qua là do mình không tốt, mình đảm bảo với cậu đấy, chắc chắn chuyện ngày hôm qua sẽ không bao giờ xảy ra nữa!
Cậu đến đây được không? Nếu cậu không muốn đến, vậy cậu cứ cho mình biết là cậu đang ở đâu, mình qua tìm cậu là được!”
Nói xong, Hàn Tuyết U còn làm thật, cô ta bước xuống giường một cách dứt khoát. Nghe thấy tiếng động trong điện thoại, rốt cuộc cô vẫn không đành lòng, phải lên tiếng ngăn cản cô ta: “Được rồi! Cậu cứ nằm yên trên giường đi. Bây giờ thân thể cậu quá yếu ớt, cậu vừa mất nhiều máu như vậy mà bây giờ cậu còn muốn đi đâu. Phải nằm yên nghỉ ngơi!”
Nghe cô nói vậy, Hàn Tuyết U lập tức bật cười: “Kiều Kiều! Mình cũng biết là cậu vẫn quan tâm đến mình. Vậy mình sẽ nằm im đợi cậu tới. Lát nữa chúng ta lại nói chuyện!”
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, mặt ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng Thẩm Kiều lại vô cùng phức tạp.
Cô đúng là quá mềm lòng, cô ta chỉ nói đôi ba câu mà cô lại nhường nhịn như vậy rồi.
Thôi vậy! Hay là đến thăm cô ta một chút. Dù sao lần này suýt chút nữa là cái mạng nhỏ của cô ta đã không còn.
Nghe nói Thẩm Kiều muốn đi ra ngoài, Chu Vân và chú Kim lại đi cùng.
Hôm nay, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có Tô Cửu đang trông nom Hàn Tuyết U.
Khi Thẩm Kiều gõ của, người mở cửa là Tô Cửu. Nhìn thấy cô, Tô Cửu cảm thấy hơi bất ngờ: “Cô Thẩm! Cô có chuyện gì vậy?”
Thẩm Kiều gật đầu chào hỏi Tô Cửu, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói của Hàn Tuyết U truyền từ trong ra ngoài: “Thư ký Tô!
Cô để Kiều Kiều vào đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Kiều Kiều, các cô cũng đừng vào đây!”
Tô Cửu hơi sửng sốt một chút, một giây sau, cô ta hiểu rõ gật đầu và tránh ra, nhường đường cho cô: “Xin mời cô Thẩm!”
Chu Vân muốn theo vào, nhưng Thẩm Kiều lại nói với cô ta: “Tôi cũng có một số chuyện muốn nói riêng với cô ấy, hai người ở ngoài đợi tôi, tôi sẽ nhanh chóng di ra.”
Mặc dù Chu Vân hơi lo lắng, nhưng dù sao người bên trong cũng là bạn của Thẩm Kiều, vì vậy cô ta cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Sau khi Thẩm Kiều đi vào, Tô Cửu lo lắng đóng cửa phòng bệnh, sau đó gọi Chu Vân và chú Kim ngồi xuống cạnh đó.
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, sau khi Thẩm Kiều vào phòng, cô lập tức nhìn thấy Hàn Tuyết U, cô ta đang ngồi trên giường bệnh, hai tay ôm lấy đầu gối và nhìn chằm chằm vào vào cô, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
“Kiều Kiều! Cuối cùng cậu cũn g cạ g đến rồi!”
Trên cổ tay cô ta vẫn còn quấn một lớp băng gạc dày, phía trên còn mơ hồ có vết máu. Rõ ràng vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Thẩm Kiều nhíu mày: “Chẳng phải mình đã bảo cậu phải ngoan ngoãn nằm trên giường à? Cậu ngồi dậy để làm gì?”
“Mình đang đợi Kiều Kiều mà!”
Hai mắt Hàn Tuyết U hồng hồng.
“Mình đã nói mình tới thì chắc chắn mình sẽ tới!”
Cô đi tới chiếc ghế cách giường bệnh không xa và ngồi xuống, mím môi, hít một hơi lạnh rồi nói: “Cậu nói đi, cậu tìm mình đến đây vì chuyện gì?”
“Mình thật sự xin lỗi…” Hàn Tuyết U nhìn cô một lúc lâu, sau đó cô ta đột nhiên cắn môi và khóc thút thít: “Kiều Kiều! Mình thật sự xin lỗi cậu! Hôm qua, mình không dù dọa cậu chứ? Hay mình có gây thêm phiền toái gì cho cậu không?”
Thẩm Kiều nhíu mày, không kiên nhẫn, cũng không đồng ý với lời cô ta.
“Thật ra mình đã suy nghĩ chuyện này từ rất lâu rồi, nhưng mình vẫn không hành động, bởi mình rất sợ… Kiều Kiều à! Mình thật sự rất sợ đau. Nhưng mà… Mình vừa nghĩ tới chuyện cậu sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa, trong lòng mình lại vô cùng khó chịu. Mình cảm thấy mình rất đáng chết, rõ ràng Dạ Mạc Thâm là chồng cậu, nhưng mình và cậu lại thích cùng một người đàn ông.
Nghe cô ta nói vậy, Thầm Kiều vô cùng giật mình. Cô ta đang hối hận sao? Cô ta đang sám hối với cô à?
Vậy…. Cô có nên lựa chọn tha thứ cho cô ta không?
Những ý nghĩ này xoay quanh trong lòng Thẩm Kiều, nhưng không bao lâu sau, cô lại nghe Hàn Tuyết U nói tiếp: “Thật ra mình yêu anh Dạ từ cái nhìn đầu tiên. Lần đầu tiên mình gặp anh ấy, mình đã thích anh ấy, mình không thể kìm nén được.
Những chuyện phía sau thì cậu cũng biết rồi đấy. Sau lần gặp đó, mình luôn chủ động đến gần anh ấy. Anh Dạ cũng không có từ chối mình một cách rõ ràng, nên mình cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nhưng… Kiều Kiều! Cậu có biết tại sao mình dám đề mặc tình cảm của mình, dám đến gần anh ấy không? Là bởi vì mình cứ tin chắc rằng… Sau này, cậu sẽ đến với cha đứa bé trong bụng cậu. Vì vậy từ đầu đến cuối mình không hề băn khoăn lo lắng, mình cứ để tình cảm của mình và anh Dạ phát triển một cách tự do. Cho nên mọi chuyện mới đi đến bước này!”
“Kiều Kiều! Vốn dĩ mình muốn…
Giấu kín chuyện này, mình không muốn để cậu biết. Đợi mình xử lý tốt tất cả mọi chuyện, mình lại đích thân nói rõ với cậu. Nhưng mình không ngờ cậu lại phát hiện sớm như vậy!
Mình thật sự cảm thấy rất có lỗi với cậu!”
Thầm Kiểu: “… Cho nên cậu lựa chọn tự tử, kết thúc mạng sống của mình như vậy sao?”
“Mình thật sự xin lỗi!” Hàn Tuyết U cắn chặt môi dưới: “Kiều Kiểu!
Mình có lỗi với cậu, rất rất xin lỗi cậu, nhưng mình… Mình thật sự rất thích anh Dạ, nếu mình sống, mình cũng không có cách nào ở bên người khác. Cho nên… Mình cảm thấy chỉ khi mình chết đi, mình mới không chia rẽ cậu và anh Dạ. Nhưng tại sao cậu lại cứu mình chứ?”
Ánh mắt Thẩm Kiều trở nên lạnh lẽo hơn nhiều: “Chẳng phải cậu đã nhắn tin gọi mình qua đó à? Chính cậu nói có lời muốn nói với mình.
Tuyết U… Trên đời này có rất nhiều đàn ông, tại sao cậu lại chỉ thích Dạ Mạc Thâm chứ?”
“Vậy còn cậu thì sao? Hàn Tuyết U ngầng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn cô: “Rõ ràng cậu mang thai đứa con của Dạ Lẫm Hàn. Tại sao cậu lại ngang ngược như vậy? Tại sao cậu không buông tha cho Dạ Mạc Thâm?
Cậu cảm thấy cậu làm như vậy có công bằng với Dạ Mạc Thâm không?