Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 287: Đúng là ngang ngược




Sau đó, em gái thật sự biến mất.

Nhưng anh ta không thể dựa vào vết bớt đó và tìm thấy em gái của mình, anh ta đã phụ lòng mẹ anh ta.

Trước khi chết, mẹ anh ta chỉ có một nguyện vọng là có thể tìm thấy cô em gái này.

Sau đó, anh ta tìm được con bé, còn dẫn Hàn Tuyết U đến trước mộ mẹ mình, nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Cho đến khi anh ta nhìn thấy Thẩm Kiều, anh ta mới biết không đúng ở đâu.

Có thể ngay từ đầu anh ta đã tìm sai người, Hàn Tuyết U cũng không phải là cô em gái mà anh ta muốn tìm. Người anh ta muốn tìm, chính là người đang ở trước mặt.

Thẩm Kiều!

Mặc dù bây giờ anh đã vẫn chưa có đầy đủ chứng cứ chắc chắn, mặc dù tất cả tài liệu điều tra đều một chút tiến triển, nhưng trong lòng anh ta cứ như nổi điên, anh ta xác định cô gái trước mắt chính là đứa em gái mà anh ta vẫn luôn muốn tìm.

Có lúc anh ta nghĩ rằng, mình bị điên rồi phải không? Rõ ràng anh ta chỉ gặp cô một lần, sau đó lại lập tức để Tô Cửu bắt đầu điều tra tư liệu về cô, nhìn chằm chằm vào cô như một tên biến thái.

Anh ta làm tất cả những điều này chỉ vì cô cho anh ta cảm giác rất giống em gái anh ta.

Có thể anh ta thật sự điên rồi, nhưng lúc này Hàn Thanh vẫn không muốn thừa nhận, anh ta cảm thấy mình làm như thế chỉ vì anh ta muốn hoàn thành chuyện mà mẹ anh ta đã giao cho anh ta trước khi chết, chuyện đó cũng là nỗi lo lắng của anh ta suốt từ bé đến lớn.

Anh ta vẫn luôn tìm kiếm em gái ở khắp nơi, tìm kiếm suốt hơn hai mươi năm qua. Dù sau này, anh ta đã tìm được Hàn Tuyết U, anh ta cảm thấy trong lòng mình cũng chưa thật sự buông tha.

Mặc dù tất cả tin tức đều đúng, nhưng cảm giác vẫn không đúng.

“Thôi vậy! Không có gì!” Hàn Thanh vềnh môi mỏng, cuối cùng anh ta vẫn không hỏi ra miệng.

Lỡ như vừa mở miệng đã dọa chạy cô thì phải làm thế nào? Hoặc lỡ như nói ra lại đánh rắn động cỏ, đến lúc đó lại kinh động đến Tuyết U.

Thẩm Kiều ngập ngừng một lát, không phải cô không nhận ra vẻ mặt xoắn xuýt của Hàn Thanh và sự đau đớn khắc sâu trong đôi mắt anh ta.

Cô ngồi ở đây vẫn có thể cảm nhận được những tình cảm và sự quấn quýt tỏa ra từ cơ thể anh ta.

Cô còn nghĩ là anh ta sẽ hỏi ra, nhưng không ngờ anh ta vẫn cố gắng đè nén.

Trong lòng Thầm Kiều tò mò gần chết, rốt cuộc là vấn đề như thế nào mà có thể làm anh ta khó mở miệng như vậy? Lúc này, lòng tò mò của Thẩm Kiều đã hoàn toàn bị anh ta khơi dậy, cô chỉ có thể nói tiếp: “Anh Hàn! Rốt cuộc anh muốn hỏi vấn đề gì? Vấn đề này… Không tiện nói ra à?”

Nghe cô nói vậy, ánh mắt của Hàn Thanh rơi vào mặt cô. Anh ta nhìn chằm chằm vào mi mắt của cô một lúc, cuối cùng anh ta cũng chỉ có thể cười khổ: “Không có gì!

Chuyện này… Hay là sau này hãy nói!”

Thẩm Kiều: “…”

Xem ra hôm nay cô không thể nhận được đáp án rồi.

Thẩm Kiều cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ có thể gật đầu đồng ý với anh ta: “Vậy cũng được!”

Thức ăn dần được mang lên, Hàn Thanh lại không có hứng thú ăn uống, chỉ giơ tay xem đồng hồ, sau đó nói với cô: “Trong công ty còn có một số công việc, tôi phải về xử lý…”

Thẩm Kiểu vội vàng nói: “Vậy anh Hàn cứ đi làm việc trước di, tôi còn phải ở lại ăn chút gì nữa.”

“Được thôi!”

Hàn Thanh đứng dậy, gật đầu chào hỏi Thẩm Kiều, sau đó đến chỗ nhân viên lễ tân thanh toán hóa đơn rồi mới rời khỏi quán ăn.

Anh ta vừa rời đi, Chu Vân và chú Kim nhanh chóng bước đến cạnh cô.

“Mợ chủ! Cái anh Hàn đó hỏi vấn đề gì vậy? Vấn đề gì mà thần thần bí bí, lại còn không thể để cho chúng tôi nghe thấy? Hơn nữa, lúc anh ta rời đi, tôi thấy hình như vẻ mặt của anh ta rất xoắn xuýt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Chu Vân giống như một cô bé tò mò, liên tục hỏi hết chuyện này đến chuyện kia. Rõ ràng khi ở trong biệt thự, cô ta có vẻ rất chín chắn, sao bây giờ vừa ra ngoài cô ta đã như một cô bé hiếu động vậy?

Suy nghĩ đến đây, Thẩm Kiều nhẹ nhàng mỉm cười: “Thật ra anh ta cũng không nói gì cả.”

“Không nói gì ư?” Chu Vân trợn tròn hai mắt: “Tại sao có thể như vậy chứ? Rõ ràng vừa rồi tôi nhìn thấy anh ta nói rất nhiều lời với mợ chủ mà! Hay là anh ta hỏi về vấn đề quá riêng tư, nên mợ chủ mới không muốn nói cho tôi phải không?”

Chú Kim: “… Chu Vân!”

Lúc này Chu Vân mới kịp phản ứng, cô ta vội vàng đứng thằng © người, không nói thêm gì nữa.

Thẩm Kiều lại nhẹ giọng giải thích: “Không phải như hai người nghĩ đâu. Anh ta thật sự có chuyện muốn hỏi tôi, nhưng mà… Có lẽ bản thân anh ta vẫn chưa nghĩ ra, vì vậy cuối cùng anh ta vẫn không có gì để hỏi tôi cả. Hôm nay, chúng ta cũng ra ngoài lâu rồi, hình như thức ăn ở nhà hàng này cũng khá ngon đấy, trông màu sắc cũng khá bắt mắt. Hai người cũng ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau dùng bữa.”

Sắc mặt Chu Vân và chú Kim lập tức thay đổi: “Làm sao lại có chuyện người giúp việc và bà chủ cùng ngồi ăn một bàn!”

“Ở đâu ra quy định phân chia chủ tớ như vậy? Hai người đối xử với tôi rất tốt, hơn nữa một mình tôi cũng không thể ăn hết thức ăn mà. Chu Vân! Cô mau gọi chú Kim ngồi xuống đi!”

Thẩm Kiểu thực sự quá hiền hoàn, cuối cùng hai người bị cô thuyết phục, sau đó cả hai đều ngồi xuống, cùng chia sẻ thức ăn ngon với cô.

Trên đường về nh, Chu Vân đột nhiên ôm lấy cánh tay Thầm Kiều: “Mợ chủ! Mợ thật sự là người tốt bụng nhất mà tôi từng gặp đấy! Mợ cứ yên tâm đi, tôi sẽ giữ kín chuyện hôm nay, tôi sẽ không lộ ra một chữ, cũng sẽ không nói cho cậu Dạ!”

Thẩm Kiều: “…”

Thật sao? Hay là do thực tế Chu Vân là một kẻ ăn hàng, dáng vẻ tên này rất giống bị người ta thu mua bằng thức ăn đấy!

“Chuyện hôm nay cũng không phải là chuyện gì to tát. Hai người cũng thấy rồi đấy, tôi và Hàn Thanh không có quan hệ đặc biệt gì.”

“Vâng vâng!” Chu Vân gật đầu lia lịa: “Mợ chủ cứ yên tâm đi! Chu Vân và chú Kim cũng nhận ra được mà. Cái tên Hàn Thanh đó cũng không có những ý nghĩ khác đối với mợ chủ, anh ta đúng là một người đàn ông đứng đắn và lịch sự!”

“Nhưng mà… Hình như anh ta có tình cảm rất đặc biệt với mợ chủ.

Nhưng… Tôi cũng không biết tình cảm đó là gì nữa…”

Nghe đến đây, Thẩm Kiều im lặng. Không ngờ Chu Vân chỉ mới gặp Hàn Thanh lần đầu mà cô ta cũng có cảm giác như vậy. Cô vẫn cho rằng chỉ có một mình mình nghĩ như thế. Nhưng vì đây chỉ là suy nghĩ cá nhân, từ trước đến nay cô cũng không dám nói gì nhiều. Cô rất sợ người khác nói với cô là cô đã suy nghĩ nhiều rồi.

Thẩm Kiều cũng cảm nhận được loại tình cảm đặc biệt đó.

Giống như sự quan tâm của anh trai vậy.

Cho nên sau đó cô đã tự nói với mình, có lẽ do cô và Tuyết U thân thiết với nhau như chị em gái, mà Hàn Thanh lại là anh trai của Tuyết U, vì thế cô mới có cảm giác như vậy.

Tuyết U…

Vừa nghĩ đến cô ta, ánh mắt của Thẩm Kiều lại trở nên tối tăm.

Cô ta cũng là một vấn đề lớn đấy!

Không biết đến lúc nào mới có thể giải quyết cô ta. Dạ Mạc Thâm đã kể cho cô nghe nhiều tin tức, nhưng đến bây giờ, cô vẫn chưa nói chuyện của Hàn Tuyết U cho anh.

Buổi tối hôm đó, Dạ Mạc Thâm lại ôm lấy Thẩm Kiều rồi chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng đêm, hô hấp của Thẩm Kiều không hề đều đặn, trước ngực cũng liên tục phập phồng: “Em sao thế? Sao em còn chưa ngủ?”

Trong nháy mắt, Thẩm Kiều đột nhiên xoay người, nhào vào lòng Dạ Mạc Thâm.

Dạ Mạc Thâm ôm ấp đầy cõi lòng, thân hình mềm mại của của nằm trọn trong lòng anh, làm anh không nhịn được nhếch môi, đôi môi mỏng của anh hôn lên đỉnh đầu cô: “Em mất ngủ à?”

“Vâng!” Thẩm Kiều mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng.

Dạ Mạc Thâm yên lặng một lát, sau đó anh đột nhiên vươn tay ôm nhẹ eo cô và nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói trầm thấp, chậm rãi như đang kéo đàn vi-ô-lông, thì thầm khàn khàn đầy tình cảm.

“Nếu không ngủ được, vậy…

Chúng ta làm một vài chuyện có ý nghĩa đi!”

Thân thể trong ngực anh yên lặng trong giây lát, sau đó cô dùng tay nện vào ngực anh, Dạ Mạc Thâm tươi cười nhận một quyền này, lại nhân cơ hội ôm chặt cô: “Anh chỉ nói đùa thôi mà! Sao em lại thẹn quá thành giận thế này?”

“Tôi không cho phép anh suy nghĩ bậy bạ!” Thẩm Kiều buồn bực nói.

“Anh chỉ suy nghĩ một chút cũng không được à?”

“Không được!”

“Em thật ngang ngược mà!” Dạ Mạc Thâm không thể nhịn cười, cô ngang ngược, nhưng anh rất thích…