Thẩm Kiều chỉ có thể nghe được tiếng “tút tút, những câu muốn nói cũng chưa nói xong.
Cô ngần ngơ một lúc lâu, Thẩm Kiều mới bỏ điện thoại xuống, sau đó cô thở dài một cái.
Có cái gì đó không đúng.
Nhất định có chỗ không đúng.
Buổi sáng lúc Tiêu Túc đưa cô về, anh ta hình như có lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Đây rõ ràng là có chuyện đang dấu cô, không dám nói với cô.
Nhưng chuyện cụ thể là gì Thẩm Kiều cũng không đoán ra được.
Còn nữa, hôm nay lúc đang họp Dạ Mặc Thâm đột nhiên bỏ đi, hơn nữa còn đi hết một ngày, điều này có nghĩa là gì?
Chắc chắn là có chuyện quan trọng cần anh giải quyết, mặc dù cô không biết đó là chuyện gì.
Làm người ai cũng sẽ có lòng tò mò.
Đặc biệt là Thẩm Kiều còn quyết định làm theo trái tim mình, cô rất hy vọng sau này mình có thể sống cùng Dạ Mặc Thâm.
Dần dần đi vào trái tim anh, chuyện của anh, đương nhiên cô muốn biết.
Có thế… Cô không có anh đã đi đâu nên không thể tìm anh được.
Chỉ có thể chờ anh trở về mà thôi.
Không biết lúc nào anh và Tiêu Túc mới về nên Thẩm Kiều đã về phòng trước.
Nằm trên sô pha mềm mại, Thẩm Kiểu nhìn lên trần nhà trắng tinh, bàn tay không kiềm chế được mà đặt lên bụng vuốt ve, miệng nói nhỏ: “Cục cưng, nếu mẹ muốn ở cùng với anh ây, anh ấy… Có chấp nhận con không?”
Thẩm Kiều biết, đứa bé trong bụng cô còn chưa hình thành bây giờ nó mới chỉ là một hạt đậu nhỏ, sẽ không nghe thấy cô nói gì, nhưng cô vẫn hy vọng Dạ Mặc Thâm sẽ chấp nhận được đứa bé này.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều khẽ mỉm cười.
Trước mặt hiện lên ánh mắt dịu dàng của Dạ Mặc Thâm là Thẩm AE Kiều giật mình, tại sao lúc này cô lại nhớ tới anh, cô lắc đầu một cái.
Nhớ tới giấc mơ hôm qua của “Người phụ nữ nhủ cô xúng để Dạ Mạc Thâm tôi yêu sao?”
Giọng nói lạnh lùng vô tình vang lại bên tai cô, trong mơ Dạ Mạc Thâm dùng ánh mắt lạnh lùng hàng ngày, nếu nói ánh mắt ấy là băng tuyết cũng không quá đáng.
Đột nhiên Thẩm Kiều cảm thấy mình đang quá mơ mộng, cô nghỉ ngờ đây là con của người đàn ông khác, nhưng lại mong Dạ Mạc Thâm chấp nhận nó? Việc này có thể được sao?
Mơ mộng, tất cả chỉ là mơ mộng mà thôi.
Tâm trạng Thẩm Kiều đột nhiên Xuống thấp, cô đứng dậy lên giường đắp chăn, cô nằm cả một đêm nhưng không ngủ được.
Đến lúc gần sáng Thẩm Kiểu mới buồn ngủ rồi thiếp di.
Lúc cô tỉnh lại đã sắp trưa rồi, Thẩm Kiều quay người, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã lên cao, cô đứng dậy cầm điện thoại xem, đã là mười giờ rồi, nhưng điện thoại vẫn yên lặng không có tin nhắn nào.
Tiêu Túc… Vẫn chưa trả lời cô.
Thẩm Kiều nhìn xung quanh, vẫn không có ai, Dạ Mạc Thâm… còn chưa về sao?
Suy nghĩ một lúc, Thẩm Kiều lại gọi điện thoại cho Tiêu Túc.
Bên kia điện thoại được nhận, sau đó giọng nói mệt mỏi của Tiêu túc vang lên: “Mợ hai.”
“Tiêu Túc, Dạ Mạc Thâm… Sao rồi? Anh tìm được anh ấy chưa?”
“Bây giờ cậu Mạc Thâm đang ở công ty.”
Nghe được anh đang ở công ty, trái tim đang treo lơ lửng của Thầm Kiều cũng được buông xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Bên kia Tiêu Túc do dự hỏi: “Mợ hai… không phải là cô đợi cậu Mạc Thâm cả đêm chứ?”
Thẩm Kiều sửng sốt chớp chớp mắt vài cái mới lấy lại được tinh thần nói: “Sao có thể chứ? Chẳng qua tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, nếu anh ấy không sao thì tôi tắt máy đây.”
Nói xong Thẩm kiều nhân lúc Tiêu Túc chưa phản ứng lại, lập tức tắt điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại, Thẩm Kiều nhìn vào điện thoại ngần người, sau đó cô lại nằm xuống giường.
Cô đang suy nghĩ gì vậy? Anh ta muốn đi đâu thì đi đó, việc này cô không quản được, cô cũng không có tư cách quản.
Thẩm Kiều nằm trên giường ngần người nhìn trần nhà.
Dạ Mạc Thâm không cho cô đến công ty, nên cô liền ở lì trong phòng không di đâu cả.
Hơn nữa cô đã đợi anh, trong lòng vẫn còn trách móc anh, lúc này cô cũng không muốn gặp lại Dạ Mạc Thâm.
Một lúc sau, điện thoại di động cô đột nhiên vang lên.
Thẩm Kiều bị giật mình, vội vàng cầm điện thoại lên, cô còn tưởng là Dạ Mạc Thâm gọi cho mình, nhưng thấy màn hình hiện lên tên của Hàn Tuyết U, cô cũng không thấy thất vọng, trái lại còn thấy rất vui.
“Tuyết U?”
Cô vốn muốn liên lạc với Tuyết U từ lâu, nhưng không biết nói với cô thế nào, may mà Tuyết U gọi đến, cô có thể nói với cô những lời trong lòng.
“Kiều Kiều.”
Nhiều ngày không gặp, giọng nói của Hàn Tuyết U nghe có vẻ mệt mỏi, hơn nữa giọng nói của cô ta hơi khàn khàn, giống như khóc vậy.
Thẩm Kiều hơi bất ngờ sau đó hỏi: “giọng nói của cậu sao vậy?”
“Không sao, không sao cả.”
Giọng nói của Hàn Tuyết U có chút hoảng hốt, sau đó cô lại nhẹ giọng cười nói: “Kiều Kiều, hình như tình cảm gần đây của chúng ta bị phai nhạt đi, cậu và Tịnh Nhan…”
Nói tới đây, trong lòng Thẩm Kiều cũng cảm thấy vậy, hình như từ sau lần đó quan hệ giữa hai người lạnh nhạt đi rất nhiều, không còn thân thiết như trước kia nữa.
“Quan hệ của mình và cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta, chúng ta vẫn là bạn bè tốt.“ Thẩm Kiều giải thích.
“Nhưng mà cô ấy không thích mình, nếu như cô ấy ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta, thì cậu sẽ vẫn tiếp tục làm bạn với cô ấy sao?”
“Mình…” Thẩm Kiều hơi ấp úng, cô không nghĩ đến Hàn Tuyết U sẽ hỏi như vậy, mục đích cuộc gọi hôm nay của cô là vì cái này sao?
Lúc Thẩm Kiều đang không biết trả lời thế nào thì Hàn Tuyết U đã chủ động lên tiếng: “Được rồi, hôm nay mình gọi cậu cũng không phải đề hỏi tội, mình muốn hẹn cậu đi ra ngoài chơi mà thôi, hơn nữa…”
“Tuyết U mình cũng không phải người dễ giận như vậy, mình biết trong lòng cậu nhất định không chỉ có mình mình, nhất định sẽ còn những người khác nữa, mình không trách cậu.”
Nghe đến đây, Thẩm Kiều lần nữa nở nụ cười.
“Tốt quá Tuyết U, cậu không buồn mình rất vui, mình còn đang lo lắng đây.”
“Chúng ta gặp ở tiệm bánh ngọt lần trước được không?”
Hàn Tuyết U thích ăn đồ ngọt, mặc dù Thẩm Kiểu không thích, nhưng cũng không cảm thấy có vấn đề gì khi đến đó nên gật đầu: “Cậu thích là được, vậy đợi mình sắp xếp lại một chút.”
“Được.”
Sau khi tắt điện thoại, Thẩm Kiều nhanh chóng đi thay quần áo, sau đó tới nơi hẹn với Hàn Tuyết U.
Đến tiệm bánh ngọt đã hẹn, Trầm Kiều vào trong thấy Hàn Tuyết U ngồi cạnh cửa sổ, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy lụa mỏng, tóc được búi gọn gàng rất đẹp, hình như cô ta mới nhuộm tóc, “Kiều Kiều ở đây.”
Hàn Tuyết U vẫn vẫn tay với cô, Thẩm Kiều di tới, ngồi đối diện cô hỏi: “Tuyết U cậu mới làm tóc sao?”
Vừa ngồi xuống, người phục vụ đã đưa thực đơn cho các cô, trên mặt Thẩm Kiểu còn đang cười, nhưng khi thấy Hàn Tuyết U quay người nhận lấy thực đơn, cả người cô sững sờ tại chỗ.
Bởi vì lúc Hàn Tuyết U quay người, đã là lộ chiếc hoa tai.
Hàn Tuyết U rất thích làm đẹp, cô đeo hoa tai gì Thẩm Kiều cũng không cảm thấy lạ.
Nhưng hôm nay, đôi hoa tai trên lỗ tai cô, đúng lúc là đôi… cô thấy trong một chiếc hộp của Dạ Mạc Thâm…
Một đôi hoa tai màu hồng.