Đến bệnh viện, Tiêu Túc nói rõ tình huống với Tống An, Tống An bất đắc dĩ lắc đầu, lại sát trùng và tẩy rửa cho cô lần nữa mới thoa thuốc, dặn dò cô trở về nghỉ ngơi cho đàng hoàng.
Trước khi Thẩm Kiều đi, Tống An mở lời: “Kiều Kiều này, dì xem con là người một nhà, có việc gì con cứ nói thằng với dì. Thương tích của con trông khá nghiêm trọng, ngày mai không cần phải mỗi ngày đều tới bệnh viện, con chỉ cần quấn lấy Mạc Thâm nhờ nó thoa thuốc cho con là được, biết không?”
Thẩm Kiều bị chọc đỏ mặt: “Xin lỗi dì, con nhớ rồi, sau này sẽ không đến gây thêm phiền cho dì nữa.”
Nghe Thẩm Kiều nói vậy, Tống An cười khổ: “Con bé này nghĩ đi đâu vậy hả? Dì không phải cảm thấy con phiền, mà là con không thể cứ chạy tới bệnh viện chỉ đề dì giúp con xử lý vết thương, con phải biết học các đòi hỏi muốn Mạc Thâm giúp con, hiểu chưa? Phụ nữ mà, đôi khi phải nên mềm mỏng một chút, không nên quá ngang bướng.”
Thẩm Kiều suy nghỉ một lúc, đột nhiên nhận ra rằng Tống An là đang dạy cô cách đối phó với Dạ Mạc Thâm.
“DÌ Con…
“Những lời hôm đó dì nói con đều quên à, Mạc Thâm bề ngoài nhìn có vẻ như lạnh lùng, độc mồm độc miệng, nhưng thật ra nội tâm bên trong của nó rất nhạy cảm, một người dễ rung động. Bề ngoài của nó so với nội tâm trái ngược hoàn toàn, muốn đối phó với nó con phải nghĩ cách, có biết không?”
Tống An lại nắm lấy tay cô: “Đừng nói là dì nói với con những điều này, con phải tự hiểu, được chưa?”
Nói tạm biệt với Tống An xong, Thẩm Kiều đi thằng một đường về nhà. Sau khi về nhà cô suy nghĩ rất nhiều, tự dưng muốn gửi tin nhắn Facebook cho Hàn Tuyết U.
Cô không có nhiều bạn bè, chỉ có một người bạn thân là Hàn Tuyết U, gần đây mới quen thêm một ngươi là Tịnh Nhan.
Trong lòng cô bây giờ có rất nhiều tâm sự, cô cũng muôn tìm người để chia sẻ một chút.
Mới mở Facebook Hàn Tuyết U lên, động tác của Thẩm Kiều hơi chận chừ, nghĩ tới những gì cậu ấy đã nói với mình trước kia, không biết có nên trút tâm sự với cậu ấy hay không? Cậu ấy sẽ không chửi mình chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Thầm Kiều hít sâu một hơi, cuối cùng buông điện thoại xuống.
Quên đi, cứ nghe theo tiếng con tim thôi.
Vì vậy tới giữa trưa, Thẩm Kiều lại muốn tới công ty tìm Dạ Mạc Thâm để ăn trưa, kết quả đến công ty rồi mới biết Dạ Mạc Thâm không có ở đây.
Hỏi ra mới biết anh đã rời khỏi công ty chưa từ lâu, theo lời bảo vệ nói, cô chân trước vừa ra khỏi công ty thì anh cũng đã chân sau rời đi.
Biết được tin tức này, Thầm Kiều trầm tư suy nghĩ.
Lúc đó anh để Tiêu Túc đưa cô đi, nói còn phải về họp.
Rõ ràng là cuộc họp rất quan trọng mà, cho nên mới chỉ tạm dừng giữa chừng, nhưng vì sao anh lại rời khỏi công ty? Là có chuyện gì còn quan trọng hơn cả hội nghị sao?
Thẩm Kiều cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều liền đi tìm Tịnh Nhan ăn cơm. Đợi cả buổi chiều vẫn không thấy bóng dáng Dạ Mạc Thâm đâu, anh không trở về công ty, cuối cùng Thẩm Kiều chỉ có thể tự mình về nhà trước.
Vốn Thẩm Kiều còn cho rằng buổi tối có thể nhìn thấy anh, cho nên vẫn không hề thoa thuốc. Cô đều nhớ kỹ những lời Tống An chỉ bảo, định bụng muốn anh thoa giúp co.
Cho nên Thẩm Kiểu ngồi chờ trên sofa, chờ cho tới ngủ quên, đến lúc cô giật mình tỉnh dậy phát hiện trong phòng vẫn trống trơn không một ai.
Thẩm Kiều đưa tay dụi mắt theo bản năng, Dạ Mạc Thâm… vẫn chưa về sao?
Cô dụi mắt, lấy điện thoại ra xem.
Đã 12 giờ đêm, đã trễ thế này…
Cô lại có thể ngủ quên trên sofa mấy tiếng đồng hồ ư?
Thẩm Kiều cảm thấy hơi lạnh, cô tìm một cái áo khoác thêm cho mình, sau đó mới đi ra cửa tìm Dạ Mạc Thâm.
Đi tới phòng làm việc vẫn không thấy, cuối cùng phải hỏi người giúp việc.
“Cậu chủ vẫn chưa về sao?”
Người giúp việc đáp: “Mợ ba, đã khuya rồi, sao mợ còn chưa nghỉ ngơi?”
Thầm Kiều mím môi, lại nói thêm một câu: “Vấn đề tôi vừa hỏi, cô vẫn chưa trả lời.”
Người giúp việc cung kính nói: “Cậu ba còn chưa có về, chắc là bận công việc, đêm đã khuya, mợ ba nghỉ ngơi sớm đi.”
Trả lời xong, cô giúp việc liền lui ra ngoài.
Thẩm Kiều ngơ ngác một chỗ, đã trễ như vậy, anh ấy còn chưa về. . truyện tiên hiệp hay
Bận việc gì được chứ?
Thẩm Kiểu nhớ tới tình huống hôm nay, anh đã rời khỏi công ty từ sáng sớm, sau đó cô đợi ở công ty cả buồi chiều vẫn không thấy bóng anh, thậm chí đến giờ còn không về nhà.
Có phải… xảy ra chuyện gì không?
Trái tim Thẩm Kiều nhảy dựng lên, nóng lòng gọi điện cho Dạ Mạc Thâm.
Di động không liên lạc được, Thẩm Kiều lo lắng bất an, tiếp theo cô gọi điện tìm Tiêu Túc.
Phía Tiêu Túc gọi cả buổi mới kết nối được, giọng cậu ta khá mơ màng, giống như một người vừa bị đánh thức.
“Ai đó?”
“Tiêu Túc, là tôi.”
“.. Hả? Cô là ai? Mợ, mợ ba?”
Ban đầu giọng Tiêu Túc còn ngáy ngủ, sau khi nghe được tiếng của Thẩm Kiều thì chợt tỉnh táo lại, ngay đó Thẩm Kiều nghe được một tràng tiếng động. Cô lễ phép đưa điện thoại ra xa một khoảng, một lát sau nghe được âm thanh Tiêu Túc truyền lại, cô mới đưa điện thoại đặt về bên tai.
“Thật có lỗi quá mợ ba, làm mất thời gian của cô, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Nghe giọng điệu của cậu ta, cũng không giống đang bên cạnh Dạ Mạc Thâm?
Thẩm Kiều dè dặt hỏi một câu: “Tôi muốn hỏi anh một chút… Hôm nay anh không đi theo Dạ Mạc Thâm sao?”
Nghe cái tên Dạ Mạc Thâm, Tiêu Túc nhớ tới chuyện gì đó, bỗng có phần chột dạ.
“Mợ ba… sao tự nhiên lại hỏi như vậy? Có chuyện gì sao?”
“Anh ấy… Anh ấy đến giờ vẫn chưa về nhà, tôi lo lắng cho anh ấy.”
“Cái gì?” Tiêu Túc rõ ràng cũng hoảng sợ: “Cậu Thâm đến giờ vấn không có về sao?”
Thẩm Kiều gật đầu ừ một tiếng: “Đúng vậy, anh có biết anh ấy ở đâu không?”
“The fuck!” Tiêu Túc thốt lên một câu thô tục: “Cậu Thâm sao có thể bị cô ta quấn lấy tới bây giờ được? Bây giờ đã là mấy giờ rồi chứ!”
Câu này là lời oán trách của Tiêu Túc, tuy nói rất nhỏ, Thẩm Kiều vẫn có thể nghe thấy một ít, nhưng không nghe được rõ ràng. Cô nghỉ ngờ hỏi: “Anh vừa mới nói gì?”
“Không.” Tiêu Túc bác bỏ: “Không có gì, mợ ba cô đừng lo lắng, tôi lập tức gọi hỏi cậu Thâm.”
“Di động anh ấy không liên lạc được.”
Thẩm Kiều ngừng một lúc, căng thẳng cắn môi: “Anh… Có thể dẫn tôi đi tìm anh ấy được không?”
Cô rất muốn biết, anh ấy bận gì cả ngày hôm nay?
“Mợ ba à…” Tiêu Túc rối rắm: “Này sợ là không được, quá muộn, hơn nữa cô còn đang bị thương, nếu để cậu Thâm biết tôi dẫn cô ra ngoài nhất định sẽ trách phạt tôi.”
“Không sao cả, vết thương của tôi cũng sắp lành rồi, tôi chỉ là lo lắng anh ấy.”
“Mợ ba yên tâm, tôi sẽ đi tìm cậu Thâm, cô nghỉ ngơi sớm đi.”