Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1672: Bạn bè ngoài mặt




"Làm sao vậy? Không phải cậu vẫn luôn thích anh của mình sao?" "Tớ không... "Đừng phủ nhận, chúng ta đều là con gái cả, chúng tớ có thể nhìn ra được. "Đúng đấy đúng đấy, về sau nếu cậu cần chúng tớ giúp đỡ thì cứ nói rạ."

Năm nay, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đã thay đổi rất nhiều, trước sự nhiệt tình của họ Đường Viên Viên có chút sợ hãi, nhưng mà hai người này phải trái ríu rít bên cạnh khiến cho Đường Viên Viên quên mất Mạnh Khả Phi.

Qua nhiên muốn quên đi một chuyện thì chỉ cần thay thế nó bằng một chuyện khác, như vậy có thể chuyển hướng sự chú ý của bản thân. "Ăn ngon nên bụng no quá, tý nữa về, chúng ta bóc cam ăn nhé?" "Ừm, được.

Ba người cùng nhau đi về phía trước, vừa quay đầu đúng lúc đụng phải Mạnh Khả Phi đang chuẩn bị xuống lầu, lúc Đường Viên Viên đi đến thì chạm mặt Mạnh Khả Phi, bốn mắt nhìn nhau.

Đường Viên Viên sửng sốt một chút, sau đó dừng lại.

Ngược lại, mặc dù Mạnh Khả Phi đối mặt với cô, nhưng lại như thể không nhìn thấy Đường Viên Viên, mặt cô ta không cảm xúc mà đi thẳng qua.

Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn nhìn nhau, sau đó nói: "Ái chà, ở đây có người lòng lang dạ sói, ngày trước còn sống nhau cùng trong một ký túc xá, dù sao cũng là bạn bè hai năm mà bạn bè đi cũng chẳng thèm chào hỏi người khác lấy một cái, không biết là người hay là chó nữa." "Không phải người nhưng chắc chắn không bằng chó. Dù sao thì nếu một con chó có sống cùng hai năm thì có khi còn trung thành hơn cả con người."

Nghe thấy lời nói khó nghe của hai người, Đường Viên Viên cau mày không vui: "Đừng nói nữa." "Viên Viên, cậu đừng sợ. Sau này chúng tớ sẽ bảo vệ cậu. Đối với một số người lòng lang dạ sói thì mấy lời nói như vậy có là gì..." "Đúng vậy, Viên Viên, cậu xem cô ta thấy cậu mà như thể nhìn người dưng vậy. Một người như vậy thì cậu còn bảo vệ làm gì nữa?"

Mạnh Khả Phi không những giả vờ như không nhìn thấy Đường Viên Viên, mà còn giả bộ như không nghe thấy những lời mắng mỏ của Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ, liền bỏ đi.

Cô ấy tuyệt tình như vậy, hai mắt Đường Viên Viên đỏ "Viên Viên, đừng tức giận. "Đúng vậy, Viên Viên, loại người này không đáng."

Đường Viên Viên hít sâu một hơi, cố gắng để không để nước mắt rơi xuống: "Tại sao hai người lại muốn làm bạn với tớ?" ứng.

Nghe vậy, hai người ngơ ra một lúc, sau đó giải thích: "Đương nhiên là bởi vì... "Bởi vì gia đình tớ giàu có và quyền lực, đúng không nào?"

Đường Viên Viên nhìn hai người bọn họ, ánh mắt trong veo, dường như có thể xuyên qua lớp da, nhìn thấu trái tim của từng người bọn họ: "Ban đầu, các cậu tiếp cận tớ là bởi vì thích anh tớ, nhưng về sau biết rằng anh tớ không thích các cậu nên chỉ đành từ bỏ mục tiêu này. Vào ngày lễ trưởng thành của tớ, các cậu lấy danh nghĩa bạn bè của tớ mà kết giao với không ít người, đúng không nào?" "Viên Viên, không phải như cậu nghĩ đâu. Lúc đầu thật sự là có mục đích, nhưng sau đó chúng tớ đã tìm hiểu rõ ràng. Hơn nữa, cái này cũng qua một thời gian rồi, chúng ta đều đã trưởng thành, mọi người cũng lớn cả rồi, lúc trước suy nghĩ còn chưa chín chắn nên mới có suy nghĩ ngây thơ như vậy, nhưng bây giờ chúng tớ cũng không còn như thế nữa." "Đúng vậy, đúng vậy, cậu đừng hiểu lầm chúng tớ, chúng tớ rất muốn làm bạn với cậu."

Hai người vừa nói vừa níu kéo Đường Viên Viên.

Đường Viên Viên lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn bọn họ: "Các cậu kết bạn với ai, tớ không quan tâm, nhưng sau này tớ không muốn các cậu bàn luận về những người xung quanh tớ nữa. Cho dù tớ có đoạn tuyệt quan hệ với Mạnh Khả Phi thì cũng không cần các các cậu chỉ chỏ nói xấu sau lưng cậu ấy "Viên Viên, tớ vẫn không hiểu cậu và cô ta đã không còn là bạn bè nữa rồi. Vừa rồi cậu không thấy rằng cô ta gặp cậu như thể gặp người xa lạ ao? Sao cậu vẫn nói giúp cô ta?"

Vẻ mặt Đường Viên Viên lạnh lùng nói: "Không phải là tớ nói giúp cô ấy, tớ chỉ là không thích người xung quanh tớ bàn tán đúng sai người khác, chỉ vậy thôi."

Lời nói vừa dứt, Đường Viên Viên xoay người rời đi, để lại Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ đứng chân chân tại đó. "Làm sao bây giờ? Vốn dĩ muốn nịnh cô ấy một chút, như kết quả lại chọc giận cô ấy rồi?" "Còn thể làm sao nữa? Cô ấy không thích người khác nhắc đến Mạnh Khả Phi, vậy thì về sau chúng ta không cần nhắc đến cô ta nữa là được. Dù sao thì cô ta cũng chuyển đến chỗ khác rồi, cũng chẳng thể làm gì được nữa, sạch sẽ." "Đi thôi."

Hai người cùng Đường Viên Viên trở về ký túc xá. Đường Viên Viên ngồi ở bên giường, hai người đi tới trước mặt cô hỏi han ân cần, sau đó xin lỗi Đường Viên Viên. "Xin lỗi Viên Viên, vừa rồi chúng tớ có nói không tốt về Mạnh Khả Phi, là chúng tớ sai. Chúng tớ không nên bàn luận đúng sai người khác, chúng tớ sai rồi, cậu đừng giận chúng tớ nữa, được không?" "Đúng, đúng, sau này chúng tớ sẽ không nói chuyện này nữa. Nếu như nhìn thấy cô ấy, chúng tớ sẽ coi như chưa từng quen biết."

Đường Viên Viên nhìn hai người bọn họ, lời xin lỗi của hai người rất nghiêm túc và chân thành, nếu không phải lúc trước nghe được những gì bọn họ nói thì có lẽ khi nghe những gì họ nói với chính mình Đường Viên Viên sẽ rất cảm động. Cập nhật nhanh nhất trên Тг*цyeлАРР.cом

Tuy nhiên nhớ tới hai người họ chẳng qua chỉ muốn lợi dụng bản thân mình nên mới nói ra những lời nói đẹp như vậy, cô chỉ cảm thấy thật nực cười. . truyện tiên hiệp hay

Cô nhìn hai người bọn họ rồi lẩm bẩm: "Nếu tớ không phải Đường Viên Viên, Đường Viên Viên không phải là tớ, vậy thì hôm nay hai người còn có thể ngồi trước mặt tớ nói ra những lời này không?"

Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ sững sờ và im lặng nhìn cô. “Thật ra các cậu không cần nói, tớ cũng biết đáp án là gì.” Đường Viên Viên cụp mắt xuống, nếu cô không phải Đường Viên Viên thì sẽ không có ai quan tâm, để ý đến cô, thậm chí còn không có cơ hội cùng anh lớn lên.

Nhưng dù biết điều này nhưng Đường Viên Viên vẫn cảm thấy, thật tốt vì vẫn có người quan tâm cô, đến bầu bạn với cô, cô tham lam cái loại ấm áp này, chắc do từ nhỏ đã được chiều chuộng thành quen nên một khi mất đi một người bầu bạn cùng, cô sẽ cảm thấy rất cô đơn, lạc lõng. "Thật ra, tớ cũng không cần nghĩ sâu xa đến vậy. Cho dù các cậu tiếp cận tớ vì tớ là Đường Viên Viên thì cũng tớ cũng cảm thấy không sao cả, như vậy không phải ít nhất tớ vẫn còn giá trị, đúng không nào?"

Cả hai người họ đều không nói lời nào, bởi vì dường như nói đến cái này, cũng chẳng có gì để giải thích cả.

Dù bọn họ có nói thế nào, Đường Viên Viên cũng sẽ không tin.

Cuối cùng, Viên Nguyệt Hàn nói: "Nói thêm cũng không có ý nghĩa gì nữa. Dù sao cũng là người lớn cả rồi, có nhiều chuyện dù không nói nhưng trong lòng cũng tự biết. Bề ngoài thể hiện tốt là được, làm bạn vẫn tốt hơn là kết thù? Hôm nay cậu đi tắm trước đi, đi ngủ sớm một chút, rồi sớm mai chúng ta cùng nhau đi ăn sáng"

Nói xong, Viên Nguyệt Hàn đứng dậy, trở về giường của mình rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trương Hiểu Lộ không ngờ rằng cô ấy sẽ nói thẳng ra như vậy, nhưng nghĩ lại cũng không sai, thêm một người bạn thì tốt hơn là có một kẻ thù, bạn bè ngoài mặt thì cũng có sao? Chỉ cần đừng cãi nhau là được, nghĩ đến đây, cô ta cũng nhanh chóng đứng dậy. "Vậy tớ sẽ thu dọn đồ đạc của mình trước. Cậu đi tắm trước đi, dùng nước nóng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy."

Đường Viên Viên ngồi bên giường hồi lâu, nhìn vẻ mặt cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, ước chừng mười hai phút sau, rốt cuộc cũng đứng dậy cầm quần áo đi vào phòng tắm. "Lời của chúng ta, cô ấy có nghe vào không nhỉ?”