Hôm đó, sau khi Đường Viên Viên rời đi, Uất Trì Diệc Thù ngồi một mình trên ghế lái suy nghĩ hồi lâu, không biết vì sao, trong lòng luôn cảm thấy có chút hoảng loạn.
Bởi vì nhìn ánh mắt của Đường Viên Viên trước khi rời đi khiến Uất Trì Diệc Thù cảm thấy dường như mình sắp mất đi thứ gì đó.
Sau khi suy nghĩ một hồi, tâm trí càng lúc càng cảm thấy phiền muộn và thậm chí còn muốn hút một điều thuốc.
Nhưng sau đó lại nhớ đến mình chưa bao giờ hút thuốc.
Cuối cùng, Uất Trì Diệc Thù chỉ đành lái xe đến một quán quà vặt bên đường, mua một hộp kẹo cao su rồi bỏ vài viên vào miệng.
Nhưng đường cũng không thể nào giải được nỗi phiền muộn trong lòng mình, rốt cuộc chỉ đành đút hộp kẹo vào trong túi, sau đó rời đi.
Trong nhiều ngày sau đó, Đường Viên Viên vẫn đến bệnh viện để chăm sóc mẹ của Chung Sở Phong, thẳng cho đến lúc bắt đầu đi học cô mới không tới nữa.
Đối với buổi đầu đi học, Đường Viên Viên vẫn có chút sợ hãi.
Bởi vì cô ấy và Mạnh Khả Phi là bạn cùng bàn, nhưng sau tất cả những rắc rối đó, có lẽ hai người sẽ không còn ngồi chung bàn nữa, ngồi chung một bàn sẽ rất ngại ngùng.
Mặc dù Đường Viên Viên coi cô ta như chị em thân thiết, nhưng nếu cô ta không thích bản thân cô thì cô cũng không cần phải mặt dày như vậy nữa.
Chỉ là cô không biết, mình có nên chủ động tìm giáo viên để đổi chỗ ngồi không, nếu chủ động đi tìm có phải sẽ khiến Phi Phi cảm thấy khó chịu không?
Hay là để Phi Phi tự đi tìm.
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày khai giảng, Đường Viên Viên kéo vali đi về ký túc xá.
Mẹ Chung cũng đã xuất viện, nên năm nay vẫn là Chung Sở Phong và Uất Trì Diệc Thù đưa cô đến ký túc xá, giúp cô dọn dẹp. Nhưng vì đường xá có chút tắc nghẽn nên bị đến muộn một chút.
Khi cô đến, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đã ở sẵn trong ký túc xá, nhìn thấy Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong đi phía sau Đường Viên Viên, hai người cùng lúc đứng dậy. "Viên Viên, hai anh, mọi người đến rồi" “Xin chào.” Sau khi Đường Viên Viên chào hỏi, cô vô thức nhìn về phía giường của Mạnh Khả Phi, nơi đó vẫn chưa có ai dọn dẹp.
Mặc dù đã quyết định không mặt dày theo đuôi cô ấy nữa, nhưng dù sao cũng là chị em nhiều năm như vậy, Đường Viên Viên không nhìn được mà hỏi: "Phi Phi đâu? Cô ấy còn chưa tới đây sao?" “Mạnh Khả Phi?” Trương Hiểu Lộ lập tức nói: “Cô ấy không tới nữa.” "Không tới nữa?" "Viên Viên, cậu không biết sao? Cô ấy đã xin đổi ký túc xá, cô ấy ở tầng trên, cùng một ký túc xá với chúng ta.
Nghe thấy vậy, trong mắt Đường Viên Viên lóe lên một tia buồn bã, xem ra cô ấy không chỉ đổi ký túc xá, mà còn đổi chỗ ngồi.
Cũng đúng, quan hệ giữa hai người đã trở thành như vậy rồi, làm như vậy cũng rất bình thường, nhưng trong lòng cảm thấy có chút lạc lõng, cô thật sự không nghĩ tới Khả Phi thật sự không định qua lại với mình nữa. "Viên Viên, trong kỳ nghỉ đông vừa rồi, rốt cuộc giữa cậu và Phi Phi đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao vừa trở về đã đổi ký túc xá?" "Đúng rồi, cô ấy không làm tổn thương cậu chứ?”
Bởi vì cả Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong đều ở đó nên cả hai đều tỏ ra đặc biệt quan tâm đến Đường Viên Viên, bênh vực phía Viên Viên, thậm chí còn tỏ ý ghét bỏ Mạnh Khả Phi "Viên Thâm, nếu cô ấy nộp đơn xin đổi ký túc xá rồi, vậy thì cũng bỏ đi. Ba người chúng ta vẫn ở chung một chỗ, về sau nếu cô ấy không chơi với cậu nữa thì cũng không sao cả, cậu vẫn còn chúng tớ mà." "Đúng, đúng, chúng tớ sẽ chăm sóc tốt cậu." "Cảm ơn các cậu, để tớ dọn dẹp trước đã.
Đường Viên Viên đặt cặp sách lên bàn bên cạnh, sau đó đi vào phòng tắm, Uất Trì Diệc Thù mím môi mỏng, sau đó đi theo.
Sau khi vào phòng tắm, quả nhiên phát hiện cô gái nhỏ đứng đó, vành mắt đỏ hỏe. "Không đáng đâu."
Anh nhẹ giọng nói, sau đó bước vào cầm lấy khăn tắm bên cạnh: "Dọn dẹp phòng thôi" “Vâng. Đường Viên Viên không khóc nữa, sau đó nở nụ cười: “Không có chuyện gì cả, chỉ là buồn một chút thôi, một lát nữa sẽ ổn.
Uất Trì Diệc Thù vươn tay ra, lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu của cô gái nhỏ, ánh mắt có chút ảm đạm. "Đừng vì những người không trân trọng em mà buồn phiền, ai cũng không thể được." "Vâng ạ."
Đường Viên Viên cầm một cái chậu, đổ nước sạch vào, nhúng khăn vào giặt rồi vắt khô: "Em đi ra ngoài lau cửa sổ trước." "Cửa sổ cao quá, để anh lau giúp, em mang chăn ra ngoài phơi khô rồi lau sạch tủ quần áo của mình là được." Ngay sau đó, Uất Trì Diệc Thù lấy khăn tắm từ tay cô cô rồi đi ra ngoài.
Đường Viên Viên điều chỉnh cảm xúc một hồi lâu sau đó mới bưng chậu nhựa đi ra.
Vốn dĩ cô muốn nghe theo lời Uất Trì Diệc Thù đi lau tủ và sắp xếp hành lý theo, nhưng vừa bước đến cạnh tủ Chung Sở Phong đã cầm lấy chiếc khăn trên tay cô: "Để anh, để anh."
Bất đắc dĩ, cô chỉ đành lau giường, nhưng kết quả là Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn cũng vội vàng chạy tới giành việc, để Đường Viên Viên sang một bên. "Viên Viên à, hay là cậu cứ ngồi chờ đi, nếu không cậu cứ lướt điện thoại hoặc là đọc sách, chúng tớ làm tẹo là xong thôi." Nhớ đọc truyện trê*n ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Đùa gì chứ, năm nay kẻ đáng ghét Mạnh Khả Phi đi rồi, chỉ còn lại có ba người bọn họ. Lúc này, tâm trạng Đường Viên Viên nhất định là đang rất buồn, bọn họ có thể nhân cơ hội laàn này, chiếm lấy vị trí bạn tốt của Đường Viên Viên.
Hai năm trôi qua, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn sớm đã nghĩ thông suốt.
Không thể ở bên cạnh Uất Trì Diệc Thù thì cũng không sao cả, điều kiện gia đình của Chung Sở Phong cũng rất tốt, nếu không có được thì cũng cũng không vấn đề gì.
Dù sao cũng không thể treo cổ mình trên một cái cây được, những người đàn ông tốt, những gia đình giàu có còn rất nhiều.
Một khi có quan hệ tốt với Đường Viên Viên thì có thể kết thân với nhà họ Dạ của Uất Trì Diệc Thù, còn vô số các công ty khác nữa, tất cả còn quan trọng hơn cả một người đàn ông.
Đường Viên Viên bày ra một mặt ngây ngốc, bởi vì lúc này cô không có việc gì để làm, cho nên chỉ có thể ngây ngốc đứng sang một bên nhìn.
Chỉ cần cô động đến cái gì thì sẽ bị đuổi ra ngoài, cho nên cuối cùng Đường Viên Viên chẳng phải làm gì cả.
Dọn dẹp xong xuôi, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ nên mời mọi người đi ăn lẩu ngoài trường. Lúc này vẫn đang là mùa đông nên cuối cùng mọi người đều lựa chọn ăn lẩu bò.
Ăn lẩu xong, hai chàng trai tiễn ba cô gái về trường rồi mới rời đi.
Trên đường trở về ký túc xá, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn tiến sát gần Đường Viên Viên nói những điều tốt đẹp. "Viên Viên, cậu đừng buồn. Nếu Mạnh Khả Phi không ngồi cùng bàn với cậu, cậu cũng có thể ngồi cùng bàn với chúng tớ, chọn ai cũng được hết" "Đúng, đúng, đúng, cậu muốn cùng bàn với ai, sau đó chúng tôi đến gặp giáo viên để xin đổi chỗ ngồi, hoặc chúng tớ sẽ thay phiên nhau ngồi cùng cậu, thế nào?"
Trước sự nhiệt tình của hai người, Đường Viên Viên không khỏi kinh ngạc: "Không, không cần đầu. "Đừng sợ, Viên Viên, chúng tớ sợ cậu buồn nên mới muốn ở bên cậu!" "Đúng vậy, đúng vậy, có lẽ lúc trước chúng tớ đã làm ra một số chuyện khiến cậu buồn, nhưng sau đó chúng tớ cũng xin lỗi rồi. Hơn nữa bây giờ chúng tớ cũng không chăm chăm nhắm vào anh cậu nữa, cũng sẽ không giành giật người với cậu nên cậu không cần lo lắng."
Đường Viện Viên: "Tớ.." "À đúng rồi, quan hệ giữa cậu và anh cậu phát triển đến đâu rồi nào? Lễ trưởng thành của cậu cũng qua rồi, hai người khi nào ở bên cạnh nhau?"
Đường Viên Viên đỏ mặt: "Các cậu sao lại?"