Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1372




“Đây là cái gì!”

Có lẽ La Tuệ Mỹ chưa từng thấy chiếc nhẫn kim cương nào lớn như thế, cho nên nhất thời ngạc nhiên cầm tay cô lên: “Tiểu Nhan!”

Tiểu Nhan tỏ vẻ e thẹn, nhỏ giọng giải thích: “Mẹ! Mẹ đừng hỏi nữa.”

“Hàn Thanh tặng cho con à?”

Tiểu Nhan nhẹ gật đầu.

“Đây là nhẫn cầu hôn à?”

Tiểu Nhan lại gật đầu thêm cái nữa.

Hơi thở của La Tuệ Mỹ bắt đầu rối loạn: “Vậy con gái đáng yêu của mẹ đồng ý rồi sao?”

Nghe bà nói như vậy, mặt Tiểu Nhan đỏ lên hệt như quả táo chín, tròng mắt cô đảo loạn, nghiêng mắt nhìn trái nhìn phải: “Con… Con còn chưa đồng ý, con muốn cân nhắc một chút.”

“Cân nhắc một chút?” La Tuệ Mỹ nghe vậy nhịn không được mà nhíu mày, trêu chọc cô: “ồ! Con gái của mẹ biết căng thẳng từ lúc nào vậy? Trước kia lúc theo đuổi người kia chạy sao không cân nhắc đi? Bây giờ thằng bé cầu hôn rồi thì con lại muốn cân nhắc?” Tiểu Nhan hừ một tiếng, cong mỗi lên, ai bảo cầu hôn người ta cũng vội vàng không chuẩn bị gì cả vậy, chẳng có thứ gì hết. Mặc dù cô không quan tâm mấy cái lễ nghi gì đó, nhưng anh ta cũng không thể vội vàng như vậy được, không nói nhiều lời đeo nhẫn kim cương vào tay cô, cô không muốn tùy tiện đồng ý đâu.

“Đương nhiên là phải cân nhắc chứ, nếu ngay cả như vậy cũng không cân nhắc mà đáp ứng anh ta, vậy thì không phải tiện cho anh ấy quá sao?”

Sau sự kiện xe lửa này, Tiểu Nhan biết tính nhẫn nại của Hàn Thanh đối với cô cao hơn cô tưởng tượng nhiều, cô cũng muốn thử tùy hứng một chút, thử cảm nhận cảm giác được người ta nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay.

Chỉ là suy nghĩ một chút đã đủ để khiến người ta nhảy cẫng lên.

“Con bé ngốc, tùy con vậy, dù sao ba mẹ có thể thấy con như vậy là đã vui rồi.”

Tiểu Nhan cười cười, bước lên ôm lấy vai La Tuệ Mỹ: “Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ đã hiểu cho con, Nhan Nhan mãi mãi yêu hai người.”

“Nói sến thế mà không thấy ngán à!” La Tuệ Mỹ vỗ vỗ tay cô, mặc dù ngoài miệng ghét bỏ, thế nhưng trong mắt ngập tràn ý cười ấm áp tươi sáng.

Sau khi Hàn Thanh quay về công ty thì đó đã là chuyện của một tuần sau.

Bởi vì trước đây bỏ qua rất nhiều công việc, cho nên sau khi về anh cũng không có thời gian, giải quyết xong đống công việc quan trọng chồng chất thì đã là hai ngày sau.

Dù mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng Hàn Thanh không thể trông cậy ai, nhà họ Hàn cũng không có thân thích nào đáng tin, cho nên chuyện của công ty chỉ có thể do một mình anh ta gánh lấy.

Nhưng sau chuyện của Tiểu Nhan, mặc dù có thể là lúc cô tức giận nên nói nhảm lung tung.

Thế nhưng những lời này chắc chắn đã giấu trong lòng cô thật lâu, cho nên cô mới ấm ức như vậy, nhất định anh phải coi trọng cô, xem nó như là thật.

Thế là Hàn Thanh lập tức giao phó cho Tô Cửu, về sau chuyện gì thật quan trọng mới được đến tìm anh ta, còn những cái khác giao cho cấp dưới xử lý.

Tô Cửu nghe xong cũng thấy ngạc nhiên: “Giao hết cho người khác xử lý? Giám đốc Hàn yên tâm ư? Mấy lão già trong ban giám đốc kia đều là…”

“Cô quan sát kỹ một chút, chỉ cần không có động thái lớn thì cứ mắt nhắm mắt mở cho qua đi.”

Công ty lớn như thế, khó tránh khỏi việc sẽ có người giở trò, nhưng thật ra mọi người đều đã quen với những việc như vậy, đặc biệt là ở môi trường công sở, chỉ cần không chọc cái sọt lớn cho công ty, lấy tiền không làm việc, Hàn Thanh cũng không coi nó là chuyện lớn.

Tóm lại là như câu nói kia, cô cầm bao nhiêu tiền thì phải xử lý bấy nhiêu việc.

Tô Cửu nhìn dáng vẻ quyết tâm của anh ta thì cũng không hi vọng gì, chỉ có thể gật đầu: “Được thôi, vậy tôi sẽ quan sát thật kỹ. Chỉ là lượng công việc của tôi cứ vậy mà tăng lên sao hả sếp Hàn, trong nhà tôi còn mấy đứa con gào khóc đòi ăn, có tăng lương không?”

“Tăng.”

Người như Tô Cửu không hề biết khách khí, cho dù trước kia có thích Hàn Thanh thì nay cũng sẽ không già mồm nói nhiều với anh ta, nếu như cô thấy công việc của mình vất vả mệt nhọc sẽ chạy đến đề nghị thẳng với anh đòi tăng lương.

Hàn Thanh tin tưởng cô, năng lực làm việc của cô cũng tốt, hơn nữa đã đi theo anh nhiều năm như vậy rồi, cho nên cô có yêu cầu gì anh ta cũng chấp nhận.

Bao gồm cả lần này, Hàn Thanh nói: “Trừ việc tăng lương ra, lúc tôi kết hôn sẽ phát bao lì xì lớn cho cô, còn có tiền thưởng hàng năm sẽ không ít.

Nghe thấy câu này, Tô Cửu cảm giác mình sắp phát tài rồi.

Nhưng cô ta nhanh chóng ngửi ra được chuyện khác, nhíu mày: “Sếp Hàn kết hôn à? Chỉ mới một tuần mà sếp đã cầu hôn thành công rồi?”

Lông mày Hàn Thanh nhíu chặt, mấp máy đôi môi mỏng một lúc lâu mới nói: “Vẫn chưa, nhưng dù sao cũng sẽ thành công”

Nghe anh ta nói vậy, Tô Cửu cười nhạt: “Được, vậy thì chờ tin tốt của giám đốc Hàn, đến lúc đó tôi sẽ có lì xì bự rồi.” Sau khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi, Tô Cửu đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lại nói: “Đúng rồi, giám đốc Hàn này, mấy ngày trước cô chủ Mộc Tử tới công ty tìm anh, về sau nghe nói anh không ở đây nên đi rồi.”

“Ừ, lát nữa về tôi sẽ gọi cho em ấy.”

“À đúng rồi, cô ấy còn gặp Hứa Yến Uyển nữa, hơn nữa hai người cũng trông không vui vẻ cho lắm.”

Hứa Yến Uyển.

Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Hàn Thanh trầm xuống mấy phần, anh ta định xử lý xong chuyện công ty rồi sẽ xử lý đến chuyện này.

Chuyện liên quan đến lời đồn Hứa Yến Uyển sắp thành hôn thể của mình đột nhiên lan truyền trong công ty, anh ta rất muốn biết rốt cuộc nó làm sao mà truyền ra được.

Cô bé ngốc của anh vì hiểu nhầm mình là con giáp thứ mười bé nên mới ấm ức tới như vậy, một mình ngồi tàu hỏa chạy đi, còn vứt cả sim di động.

Mặc dù đã giải thích rõ đó là hiểu lầm, mà cô bé con kia cũng đã quay về cạnh anh.

Nhưng cô ấy không phải vô duyên vô cớ hiểu nhầm được, nếu như không có ai đồn thổi bên tai, lại thêm mắm dặm muối, cô cũng sẽ không mất trí tới như vậy.

Nghĩ đến đây, Hàn Thanh gõ tay lên mặt bàn.

“Biết rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý.”

Rất nhanh Hứa Yến Uyển đã nhận được tin Hàn Thanh muốn gặp cô ta, không phải ở công ty mà là ngoài quán cà phê sau khi tan tầm về.

Sau khi cô ta nhận được thông tin này, nhịp tim bỗng lỡ một nhịp, một loại dự cảm bất thường dâng lên.

Anh ta không tìm mình ở công ty, hết lần này lượt khác lại gọi cô ta ra ngoài.

Dựa theo sự hiểu biết của cô đối với tính cách Hàn Thanh, có lẽ anh ta sẽ nghiêm túc nói chuyện với mình.

Mà nói chuyện gì thì…

Hàn Thanh mất tích một tuần, một tuần sau quay về đi làm, chứng tỏ chuyện của anh đã được giải quyết, có lẽ anh ta cũng biết chuyện kia rồi.

Nghĩ tới đây, Hứa Yến Uyển cảm giác lòng mình không ngừng chìm xuống, nắm con chuột trong tay, đại não lộn xộn trống rỗng.

Đột nhiên cô nhớ đến những lời mà Hàn Mộc Tử nói với mình trước kia.

Cô nói nếu như cô ta bằng lòng, tương lai sẽ có người tốt hơn yêu thương cô ta.

Thật không? Cuộc sống không có Hàn Thanh, có thật cô ta sẽ ổn không?

Từ nhỏ cô đã thích anh ta, về sau dù ra nước ngoài cũng vẫn thích, cô là cô chủ nhà họ Hứa, có bao nhiêu người đàn ông xếp hàng theo đuổi cô, nhưng sâu trong thâm tâm, thiên thần của cô ta vẫn chỉ là Hàn Thành.

Tình yêu từ lúc nhỏ đã vượt qua vô số ngày đêm, luôn đi bầu bạn cạnh cô, đã sớm hòa tan vào máu thịt, bây giờ nói bỏ là bỏ, cô có làm được không?

Nghĩ tới đây, Hứa Yến Uyển từ từ nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy dài nơi khóe mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.