Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1371




“Cái đó, em cảm thấy hình như chúng mình hơi nhanh quá, hay là anh cho em chút thời gian suy nghĩ kỹ lại đã nhé?” Tiểu Nhan ho nhẹ một cái, ngăn cản Hàn Thanh nổi điên.

Thậm chí cô cảm thấy, có phải lần này mình chạy mất nên khiến Hàn Thanh sinh ra cảm giác nguy hiểm cho nên mới vội vàng nhặt cô về nhà để bảo vệ hay không.

Nhưng nghe anh ta nói từ sau khi đi du lịch về đã bắt đầu chuẩn bị nhẫn, Tiểu Nhan vẫn rất xúc động.

Dù sao lúc ấy khi anh ta sắc thuốc bắc cho cô, luôn luôn nhẫn nhịn lấy lòng cô, ngay từ đầu dù cô nói gì anh đều cố gắng chịu đựng, chỉ bởi vì không muốn tổn thương cô.

Không ngờ anh ta đã sớm có chuẩn bị như thế.

Cho nên nói, không phải chỉ mình cô đơn phương thích Hàn Thanh, mà Hàn Thanh cũng rất thích cô.

“Nhanh ư?” Hàn Thanh híp mắt, đột nhiên nói một câu đáng sợ: “Tính thử thời gian một chút, nếu từ đêm hôm đó em đã mang thai, bắt đầu từ ngày mai thì đến lúc tổ chức đám cưới, em sẽ không giấu bụng được nữa.”

Nghe anh ta nói vậy, trong lòng Tiểu Nhan hoảng hốt không thôi, trừng to mắt nhìn Hàn Thanh: “Anh, anh anh…”

Sao đột nhiên anh ta lại nhắc đến chuyện mình mang thai, hơn nữa còn nói một cách thật chính xác, chẳng lẽ anh ta đã đoán được gì rồi?

Anh ta đã biết mình mang thai? Không đúng! Không thể nào như vậy!

Nếu như anh ta biết mình đã mang thai, vậy anh ta sẽ không đưa thuốc cảm đến cho cô uống, không sẽ không muốn làm tình với cô ngay lúc này!

Vậy hẳn là anh ta chỉ đang lấy ví dụ mà thôi, Tiểu Nhan bình tĩnh lại, sau đó tỉnh táo nói: “Kết hôn không phải là chuyện nhỏ, không chỉ là vì nguyên nhân nghi lễ, mà là em cảm thấy anh hẳn nên suy nghĩ lại một chút, dù sao chúng ta ở chung với nhau chưa được lâu, lỡ may qua mấy tháng nữa anh lại ghét bỏ em thì sao? Nếu đến lúc đó mà ly hôn, cả hai chúng ta đều không có kết cục tốt.”

Sau khi nghe cô nói, lông mày trên mặt Hàn Thanh nhắn lại, ánh mắt tỏ ra không vui.

“Trước đó nói gì với em em cũng quên rồi à?”

“Hå?” Đôi môi mỏng của Hàn Thanh khẽ nhếch, anh ta không nói gì, thế nhưng rõ ràng là đang tức giận.

Tiểu Nhan không biết mình nói sai ở đầu, nghĩ lại một lát, chẳng lẽ vừa rồi nhắc đến chữ ly hôn kia nên chọc giận anh chăng, cô đành phải tranh thủ giải thích: “Ý em không phải như vậy, em chỉ sợ anh hối hận mà thôi.”

Không biết Hàn Thanh đang nghĩ gì, nhìn chằm chằm vào mắt cô hồi lâu, cuối cùng cúi thấp người chôn mặt trên cổ cô, đôi môi mỏng nhẹ hôn lên cổ cô, giọng nói rầu rĩ “Anh đã từng nói cả đời này nhất định sẽ chỉ có mình em, nhưng nếu như em chưa nghĩ kĩ, thế anh sẽ cho em chút thời gian để em suy nghĩ. Nhưng đừng bắt anh chờ lâu quá.”

Anh ta lại bắt đầu hôn bừa lên cổ cô, Tiểu Nhan bị anh hôn đến mức loạn nhịp, lại thêm chiếc nhẫn anh ta vừa tròng lên tay cô, cho nên đầu cô lúc này trống rỗng không suy nghĩ được gì.

Chờ đã, Tiểu Nhan đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, đó chính là vì sao Hàn Thanh lại lấy nhẫn ra đeo cho cô ngay lúc này.

Chẳng lẽ anh ta muốn danh chính ngôn thuận ngủ với cô ư?

Sau khi trong lòng có suy nghĩ này, Tiểu Nhan lập tức hỏi anh ta ngay.

Hàn Thanh nằm trên người cô không nhúc nhích, lấy im lặng làm câu trả lời.

“Không phải bị em nói trúng rồi chứ? Anh đang nghĩ cầu hôn thành công rồi sau đó lại.

Cô không nói tiếp nữa, nhưng phía sau là gì thì đã biết rõ.

Bốn phía an tĩnh một lúc lâu, Tiểu Nhan cảm giác mình nói đúng rồi.

Cô có chút dở khóc dở cười.

“Vậy có phải em bây giờ nên trả nhẫn lại cho anh không?” Cô nhỏ giọng nói khẽ, rất không may, Hàn Thanh đã đoán trúng chuyện cô mang thai, cho nên cô không thể ngủ với anh ta được.

Hàn Thanh cũng nghe hiểu ý cô, cho nên nắm chặt cổ tay cô: “Đã tặng rồi thì nó là của em, không có lý nào lại đi lấy lại, nếu như bây giờ em không bằng lòng, vậy anh cũng không miễn cưỡng ép em.”

Anh ta nói như vậy, cũng làm như vậy thật Hàn Thanh đứng dậy, không động tay động chân với Tiểu Nhan nữa, ngồi bên giường sửa sang mép áo, cài lại thắt lưng của mình.

Nhìn bóng lưng của anh ta, không biết vì sao Tiểu Nhan bỗng cảm thấy hơi trống rỗng. Thật ra cô bằng lòng, cô cũng muốn ở chung với anh, nhưng bây giờ cô đang mang thai, lỡ may đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ.

Cho nên vẫn nên để anh ta nhịn xuống thì tốt hơn, chờ ba tháng sau thì lại hi hi hi.

Lần này Tiểu Nhan làm tổ trong nhà Hàn Thanh ròng rã tận ba ngày, đợi đến lúc bệnh cảm gần như khỏi hẳn, cô mới thu dọn đồ đạc về nhà.

Ban đầu Hàn Thanh còn muốn đưa cô lên tận tầng trên, nhưng Tiểu Nhan lại không cho, nói có anh ở đó mình không nên nói làm sao, cho nên để anh về trước, lần sau tới tiếp. Nếu cô nàng đã nói vậy, Hàn Thanh cũng không muốn lên nữa, hôn lên trán cô một cái rồi lái xe rời đi.

Ban đầu mình đột nhiên ra ngoài, Tiểu Nhan còn tưởng sau khi về ba mẹ sẽ chất vấn cô, nào ngờ hai người bọn họ cũng không nhiều lời, thấy cô về chỉ vui mừng nói tối nay phải nấu thêm cơm, sau đó ba cô đi ra ngoài mua đồ ăn thật.

Mà La Tuệ Mỹ thì đi vào trong bếp, bật bếp nấu món Tiểu Nhan thích ăn nhất.

Nhìn thấy hết thảy rồi, trong lòng Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng ấm áp, cô đi qua dựa cằm lên vai La Tuệ Mỹ, mềm giọng gọi một tiếng: “Mẹ ơi.”

“Sao lại vào đây? Ra ngoài chờ đi chứ, hôm nay mẹ với ba nấu một bữa cơm ngon cho con.”

La Tuệ Mỹ nói như vậy, mũi Tiểu Nhan dần chua xót.

“Mẹ! Mẹ với ba sẽ không trách con chứ? Lần này con đi ra ngoài có phải là rất tùy hứng không?”

“Con bé ngốc, thanh niên còn trẻ có ai lại không tùy hứng? Mà cũng đi đây đi đó mới có kinh nghiệm chứ, tóm lại bây giờ con an toàn quay về rồi, ba mẹ cũng yên tâm, sao còn trách con được?”

“Cảm ơn mẹ.” Tiểu Nhan cúi đầu tựa mặt lên lưng bà, ủ rũ nói: “Lần này con cảm thấy mình hơi kích động, chưa biết gì mà đã cáu kỉnh làm loạn lên, nếu như không phải anh ấy đuổi theo con nói rõ mọi chuyện, có lẽ bọn con đã chia tay rồi.”

Nghe đến đó, La Tuệ Mỹ rốt cuộc không nhịn được xoay người lại, sửa sang cổ áo Tiểu Nhan cho chỉn chu, thở dài nói: “Cho nên nói chuyện này phải tự trải nghiệm mới có kinh nghiệm, nếu như không phải giải thích rõ ràng, nghĩ lại mới thấy mình sai sao? Trước đây con bướng bỉnh như một con lừa, ai nói cũng không nghe.”

Dù bị La Tuệ Mỹ nói như vậy, Tiểu Nhan cũng cảm thấy rất đúng.

“Cho nên về sau đừng kích động như thế nữa, nếu gặp chuyện cũng phải bình tính phân tích kỹ lưỡng trước, vì sao thằng bé lại làm vậy, có phải có hiểu lầm trong đó không, lúc nói chuyện cũng phải bình tĩnh, như vậy mới có khả năng giảm bớt sai lâm, nếu tương lai con có suy nghĩ lại mới không hối hận.”

Tiểu Nhan gật đầu: “Vâng, con biết rồi mẹ, về sau con sẽ tỉnh táo.”

“Con đấy, con gái con đứa lớn vậy rồi mà vẫn còn trẻ con, qua chuyện này cũng nên trưởng thành lên đi.”

Nói xong, La Tuệ Mỹ bóp lấy mũi cô, có lẽ là lực tay hơi lớn nên Tiểu Nhan bị đau, vô ý đưa tay đẩy ra.

“Mẹ, mẹ bóp đau con đấy.”

Sau đó liền bị La Tuệ Mỹ thấy chiếc nhẫn kim cương cô đeo trên tay mình.