Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo

Chương 5: Bướng bỉnh là chuyện tốt




Cô cho rằng anh muốn đi nhà vệ sinh, bởi vì bên cạnh nhà vệ sinh nữ chính là nhà vệ sinh nam.

Cô khẽ nói một câu thật xin lỗi, vòng qua anh đi ra ngoài.

Hoắc Lôi Đình một phát bắt được cô, "Em diễn trò thật đúng là chưa rahình dáng gì, cho rằng làm như thế có thể đưa tới chú ý của tôi?"

Hạ Bạch căn bản không có nhận ra anh là ai, tối hôm qua cô đau đến quá lợi hại, trực tiếp ngất đi.

Chỉ nhớ mang máng hình dáng, làm thế nào cũng không thể nghĩ đến, ác ma kia là người đàn ông ở trước mặt.

Cô thật sự không biết người đàn ông này nổi điên, nói cái gì.

Cô rút tay của mình: "Tôi nói xin lỗi rồi."

Hoắc Lôi Đình đột nhiên cảm thấy chơi càng ngày càng vui rồi, nhịn không được lộ ra nụ cười châm chọc: "Giả bộ vô tội, giả bộ hồ đồ, giả bộ xalạ, giả bộ đáng yêu. Những thứ này tôi nhìn thấy quá nhiều, em không thể lấy ra chút trò gian trá nào khác để cho tôi lập tức nhớ em sao?"

Cô đang nổi nóng, lại nghe anh nói khó hiểu, thái độ cuồng vọng kiêungạo không biết xấu hổ, càng thêm tức giận đến lông tóc đều dựng lên.

"Kẻ điên, bệnh thần kinh, chó ngoan chớ cản đường, tránh ra!"

Cô tức giận mắng to, đưa tay phải đi đẩy anh lại phát hiện mình căn bản đẩy không được thân thể anh.

Hoắc Lôi Đình có hứng thú tệ hại, cảm thấy vô cùng đã nghiền, cô nhóc xấu xa này rất thú vị.

Kẻ điên, bệnh thần kinh?

A, chưa từng có người nào dám dùng cái từ này ở trên người anh!

"Rất bướng bỉnh nha, tại sao lại không có biểu hiện ra ngoài vậy?" Vì vậy đưa tay nắm được cằm của cô.

Ngày hôm qua vừa mới bắt đầu cô đã ngất đi, ngay cả một tiếng kêu cũng không có, thật là chưa tận hứng.

"Cút ngay!!!" Cô vung tay lên, hung hăng dùng móng tay bén nhọn của mình cào một đường vết thương trên mu bàn tay của anh.

Anh căn bản không ngờ cô dám phản kháng, nhất thời bắt lấy lại bị cô cào một cái.

Vội vàng rút tay về, bất đắc dĩ trên mu bàn tay đã có một mảng máu mờ nhạt, mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn như kim châm.

"Shit!" Cho cô mặt mũi mà lên mặt!

Bùm!!

Một quyền hung hăng nện ở trên mặt tường đá cẩm thạch, Hạ Bạch bị sợ hết hồn, bên tai kêu ong ong.

Cô hoài nghi, có phải vách tường đã bị đánh nứt hay không?

"Cô bé, bướng bỉnh là chuyện tốt nhưng đã quá phận, chính là tự đòi ănkhổ!" Chưa từng có người nào dám làm tổn thương thân thể cao quý củaanh.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ tiếp nhận huấn luyện phòng thân đặc biệt không có bất kỳ người nào dám tự tiện đụng vào thân thể của anh.

Anh vẫn luôn được bảo vệ chặt chẽ, đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái....

Không, phải nói là một con mèo hoang nhỏ gây tổn thương.

Đáng hận a, anh lại.... Không tức giận!?

"Tại sao tôi phải giả vờ với anh chứ?" Khí thế của cô yếu đi một chút, dù sao mới vừa rồi cô cào người ta bị thương.

Nhưng ai bảo anh táy máy tay chân?

Là chính bản thân anh không biết xấu hổ, không trách được người khác!

"Trước kia không liên quan, hôm nay bắt đầu liên quan tới tôi rồi."Giống như cảnh cáo, từ trên cao nhìn xuống anh dùng ngón tay chỉa vềphía chóp mũi của cô, "Cô bé, đủ cay là chuyện tốt nhưng phải có giớihạn, em ngoan ngoãn thu hồi móng vuốt nhỏ thường ngày của em, cái nàyrất đau đấy."