Hạ Bạch lấy ra tiền trong bì thư đếm đếm.
Liếc mắt nhìn cha ở trước mặt, sau đó lại đếm một lần nữa.
5.000 đồng không sai, cô thở phào một cái, "Tốt lắm, tôi đi nha."
"Hạ Bạch" Hạ Chí Viễn đứng lên, "Đừng gấp gáp như vậy, cha dẫn con đi ăn cơm, có phải con rất đói hay không? Gần đây cũng gầy."
A, xem cô như ăn xin sao?
Cô chán ghét lui về phía sau mấy bước, "Tôi gầy là bởi vì tôi giảm cân, tôi không đói bụng, cám ơn."
Nói xong, quay người muốn đi.
Cửa mở ra, chạm mặt hai người đi vào.
Một là Phó Tổng giám đốc cúi người gật đầu, một người khác là một người đàn ông thân hình cao lớn.
Khuôn mặt anh khắc nghiệt, góc cạnh rõ ràng vẻ mặt lạnh lẽo.
Mắt kính râm LOTOS ánh sáng phân cực che con ngươi xinh đẹp của anh, nhưng không giấu được ánh mắt sắc bén.
Người cả phòng, trong nháy mắt cũng lùn gấp đôi.
Hoắc Lôi Đình liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái nhỏ trước mặt đang tức giận!
Là cô, không sai, chính là cô.
Tối hôm qua cô gái nhỏ ở dưới người của anh giống như đóa hoa nhỏ nở rộ.
Khóe miệng lập tức giương lên một nụ cười như không cười.
Không ngờ mình đột nhiên tiến hành kiểm tra bộ phận chi nhánh công ty theo thông lệ, gặp phải cô.
Nhưng tại sao cô lại đến chi nhánh công ty của anh, trong phòng của ông già Hạ Chí Viễn này?
Trong tay còn cầm một xấp tiền! ?
A, không phải anh đã cho cô bảy trăm ngàn sao?
Chẳng lẽ cô vẫn không thể thỏa mãn?
Ngày hôm qua mới vừa bị phá thân, hôm nay đi bán!
Mà lúc này, cô lại bình tĩnh nhìn trái cây trên bàn trà nhỏ, căn bản không nhìn mình.
Cô là không nhận ra mình hay giả bộ không biết anh?
Cha lập tức đứng lên, rất cung kính nói, "Hoắc tổng, sao ngài tới cũngkhông nói trước một tiếng, thật là làm cho người ta vui mừng."
Hoắc Lôi Đình cười lạnh, "Vui mừng? Hay là kinh hoảng không vui?"
Hạ Chí Viễn bị dọa đến gần chết, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ trên mặt đất.
"Ngài nói đùa, ngài có thể đến đây là phúc đức của chúng tôi a."
"Hạ tổng thật đúng là biết nói chuyện." Hoắc Lôi Đình không chút kháchkhí ngồi ở trên ghế tổng giám đốc, kiêu ngạo nhìn tất cả người trongphòng.
Hạ Bạch nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Chí Viễn, chỉ cảm thấy ghê tởm, hận đến cắn răng, nhưng cũng không thể làm gì ông ta.
Nói cho cùng, ông ta vẫn là cha của cô
Thầm mắng một câu, cô xoay người đi ra bên ngoài.
Hoắc Lôi Đình khẽ liếc mắt nhìn bóng lưng nhỏ gầy một cái.
Cô gái này dã tâm cũng không nhỏ, lại bắt đầu giả bộ không nhận biết mình, giả bộ thanh cao, muốn tranh thủ sự chú ý của anh?
Bình thường lúc này, cô gái đều sẽ cười làm nũng, tiến lên, cầu xin mình có thể được anh biết đến, nhớ kỹ.
Nhưng cô lại cố tình xoay người đi ra ngoài.
Đây không phải là muốn tỏ vẻ khác với người khác, đưa tới sự chú ý của anh sao?
Đáng tiếc bất kỳ cô gái nào đối với anh, ngoại trừ tiền và vui thích trên thân thể, cái gì cũng đừng nghĩ lấy được.
Hạ Chí Viễn giả mù sa mưa kêu, "Hạ Bạch, ăn cơm trưa chung đi. . . . . ."
"Không có thời gian, tôi còn phải trở về chăm sóc Tiểu Hòa." Cô nói xong, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng làm việc.
Hạ Chí Viễn yên lòng, ông ta biết tính khí của con bé này, chắc sẽ không ở lại.
Trong lòng ông ta lo sợ, ngộ nhỡ cô nói gì ảnh hưởng đến Hoắc Lôi Đình, quan trọng nhất là nhất định đến tìm ông ta báo thù!
Tay Hạ Bạch nắm chặt 5.000 đồng, trái tim như là bị người bóp chặt, đau đến không cách nào thở nổi.
Mỗi lần cô cầm tiền trong tay ông ta đều cảm thấy làm nhục mẹ mình.
Nếu không phải lúc đầu tư tưởng của ông ta không rõ ràng, mẹ cũng sẽ không. . . . . .
Cho dù ông ta có chút tình nghĩa đối với mẹ, cũng sẽ không nên trong bảy ngày đầu của mẹ, đi cưới người phụ nữ họ Trương kia.
Càng sẽ không để mặc cho hai mẹ con bọn họ đuổi mình và em trai ra khỏi nhà! ! !
Cô vốn không muốn khóc nhưng nghĩ đến mẹ, nước mắt vẫn không nhịn được chảy xuống.
Cô chạy vào trong phòng vệ sinh chỉnh sửa một chút, nhìn mình trong kính thật sự rất đẹp, rất giống mẹ lúc còn trẻ.
Chỉ tiếc cô đã không còn sạch sẽ rồi.
Trên cổ mơ hồ có dấu vết màu đỏ làm cho cô nhớ tới chuyện kinh khủng tối hôm qua.
Trong lòng có cảm giác đau đớn âm ĩ, nếu mẹ biết, nhất định sẽ rất đau lòng chứ?
Là cô không tốt, không có bảo vệ mình thật tốt.
Cô xoay người đi ra ngoài, nhưng không ngờ đâu đầu đụng phải một người.
Ngẩng đầu, là một người đàn ông, hơn nữa nhìn có chút quen mắt.
A, không phải là người đàn ông cao lớn lúc nảy sao. . . . . .