Sáng hôm sau,
Du Minh Kha thức dậy Chung Thiên Như vẫn đang nằm trong lòng anh. Anh cảm thấy kỳ lạ từ trước đến giờ anh đối với phụ nữ thật ghê tởm nhưng đối với cô thì khác anh không có cảm giác đó. Khi anh gần cô thì có một loại cảm giác nào đó le lói trong lòng anh một cách nhẹ nhàng rồi mãnh liệt cho dù cô không có nhan đẹp như phụ nữ khác gương mặt cô thanh tú.
Anh nhìn cô một lúc hôn nhẹ vào trán cô rồi nhẹ nhàng xuống giường. Anh đi tới phòng tắm.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm cô vẫn ngủ trên giường nhẹ nhàng như nước. Anh mặc đồ vào và ra khỏi phòng.
Anh xuống phòng khách bác quản gia đã đợi anh ở chân cầu thang như một thói quen từ trước đến nay. "Thiếu gia." ông cung kính nói.
" Bác Trần lát nữa bảo người đi đến Justin Dương đặt quần áo cho phu nhân, gọi dậy và mang đồ ăn sáng cho phu nhân. Nhưng không có mệnh lệnh của tôi thì không cho cô ấy ra khỏi đây." Anh nhắc nhở quản gia một số thứ cho cô.
"Vâng thưa thiếu gia ." Quản gia cung kính nói.
Anh định đi ra cửa quay lại nói với quản gia: "Chuyện tôi đã kết hôn với cô ấy bây giờ chưa phải lúc nói với bố mẹ tôi." Anh nhắc nhở quản gia một cách lạnh lùng rồi bước đi An Tinh đã đợi sẵn ngoài đó.
Quản gia dù cách nói chuyện vẫn rất lạnh lùng nhưng ông thấy được sự quan tâm của thiếu gia dành cho thiếu phu nhân mà anh mới kết hôn ngày hôm qua.
Quản gia quay sang những người hầu gái ở đằng sau nói: " Tiểu Vũ cô đi đến chỗ Justin Dương đặt một số đồ cho thiếu phu nhân. Tiểu Nhã cô chuẩn bị ăn sáng và lên đánh thức thiếu phu nhân dậy." Nói rồi các cô hầu gái tan ra làm chuyện của mình.
Tiểu Vũ đi tới tiệm thời gian của Justin Dương làm theo lời thiếu gia mua đồ cho thiếu phu nhân.
Bên này Tiểu Nhã đi lên phòng ngủ chính trên tay đang bê khay đồ ăn sáng cho thiếu phu nhân. Tiểu Nhã nhẹ nhàng bước vào đặt đồ ăn xuống bàn đi tới giường nơi có một cô gái đang nằm ngủ một cách yên tĩnh.
"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân người phải dậy rồi." Tiểu Nhà đứng cạch giường đánh thức cô.
Cô nhẹ nhàng mở đôi mắt ra nhìn xung quanh dần ngồi dậy Tiểu Nhã đến gần nâng cô dậy. Cô tựa mình vào cạch giường gương mặt cô thẫm thờ nhớ lại những cảnh hôm qua anh đã đối sự với cô một cách nhục nhã. Trong lòng cô nhưng ngàn vạn cây kim đâm từ từ nó đau đớn, tủi nhục, nhục nhã vô cùng hàng nước mắt theo khoé mắt cô chạy xuống cô đau khổ tộn cùng.
Một lúc cô bước xuống giường để đi vào nhà tắm nhưng mới bước được một bước thì cô khụy xuống ở giữa hai chân cô đau rát, hai chân mềm nhũn không còn sức. Tiểu Nhã thấy vậy chạy đến chỗ cô đỡ cô dậy: "Thiếu phu nhân người muốn đi đâu để e đỡ thiếu phu nhân đi." Tiểu Nhã lo lắng nói.
"Tôi muốn đi vào phòng tắm." cô nói. Tiểu Nhã dắt cô vào phòng tắm. Cô bước vào phòng tắm nhìn mình trong gương những vết hôn dày đặc mà tối qua anh hành hạ trên người cô hiện ra. Cô nhìn vào đó nỗi nhục nhã trong người cô nói chỗi dậy cô đau đớn cô mở nước kỳ thật mạnh vào những vết hôn của anh. Sự nhục nhã, đau đớn cô không thể nói với ai cô đau đớn vô cùng.
"Thiếu phu nhân người xong chưa ra ngoài đi." Tiểu Nhã lo lắng lên tiếng. Cô đã ở trong đó một giờ đồng hồ mà không có ý định bước ra. Cô bên trong nghe thấy tiếng Tiểu Nhã thì tắt nước đi mặc đồ vào rồi bước ra ngoài.
" Thiếu phu nhân qua kia ăn sáng." Tiểu Nhã thấy cô bước ra vôi đến đỡ cô.
Cô ngồi xuống quay sang Tiểu Nhã nói: " Em tên gì vậy?" Cô hỏi Tiểu Nhã.
"Em tên là Tiểu Nhã." Tiểu Nhã cung kính trả lời cô.
" Chúng ta chắc cũng gần bằng tuổi nhau cứ gọi tôi là Thiên Như hay là Tiểu Như tôi không quen nghe người khác gọi mình là thiếu phu nhân." Cô nói với Tiểu Nhã.
"Nhưng thiếu gia...." Tiểu Nhã định nói gì đó.
" Vậy thì lúc nào có anh ta thì gọi như bây giờ, còn không có anh ta chúng ta là bạn." cô nói. Tiểu Nhã không nói gì hơn nhẹ nhàng lên tiếng "Vâng."
"Bây giờ em ra ngoài đi bao giờ tôi cần tôi sẽ gọi sau." Cô như nhớ ra cái dì đó nói Tiểu Nhã ra ngoài. Tiểu Nhã bước ra ngoài cô đi tới chiếc Balo của cô, từ trong balo cô lấy một lọ thuốc tránh thai cô lấy một viên ra uống.
Cô vừa uống xong đi tới bàn để ăn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa " Mời vào."
Từ bên ngoài Tiểu Vũ và Tiểu Nhã bước vào trên tay hai người là một thùng hàng lớn.
" Đây là có ý gì?" Cô ngỡ ngàng lên tiếng.
" Đây là đồ của thiếu phu nhân mà thiếu gia bảo em đi mua." Đặt thùng hàng xuống Tiểu Vũ cung kính nói.
" Nhưng có cần nhiều như vậy không?" Cô thốt lên.
" Không! Không nhiều đâu!" Tiểu Nhã lắc đầu giải thích
" Thiếu phu nhân ăn sáng chúng tôi vào trong kìa xếp đồ." Tiểu Vũ hướng mặc vào phòng thay đồ nói.
"Vậy hai người đi đi." Cô nói rồi ngồi lại vào bàn nhưng khi nhìn thấy mấy đồ ăn trên bàn lại không nuốt trôi được.
Một lúc sau hai cô từ trong phòng thay đồ bước ra Tiểu Nhã thấy cô không động tới thực ăn trên bàn lên tiếng nói: " Thiên Nhã sao vậy? Đồ ăn em làm không hợp với chị à?" Tiểu Nhã lo lắng hỏi.
" Không, tôi không có khẩu vị muốn ăn. Không phải em làm không hợp với tôi." Cô quay sang Tiểu Nhã và Tiểu Vũ nói.
"Tiểu Nhã sao cậu lại gọi tên thiếu phu nhân như vậy?" Tiểu Vũ rất bất ngờ cách Tiểu Nhã gọi cô
Tiểu Nhã quay qua Tiểu Vũ rồi lại quay qua cô nói: "À, chị đây là Tiểu Vũ bạn duy nhất của em trong căn nhà rộng lớn này." Tiểu Nhã cười vui vẻ nói.
Cô nhìn Tiểu Vũ trông khá hiền lành. " Tiểu Nhã em hãy nói những gì tôi nói với em cho cô ấy và từ giờ cô ấy cũng là bạn của chị." Cô quay qua Tiểu Nhã nói.
"Vâng." Tiểu Nhã vui vẻ gật đầu.
" Tôi muốn nghỉ ngơi hai em ra ngoài làm việc của hai em đi. Tiểu Nhã cầm cái này đi." Cô nói với hai cô, cô nói với Tiểu Nhã cần khay đồ ăn đi. Tiểu Nhã và Tiểu Vũ gật đầu rồi ra ngoài. Còn cô lại cô đơn trong phòng một mình.