Ông ta cảm thấy hành động lần này của Lăng Tiêu là muốn lựa chọn Thịnh Hoàn Hoàn. Con trai ruồng bỏ ông ta vì một người phụ nữ.
"Ba, con có việc muốn nói với ba."
Lăng Hoa Thanh không đáp lại Lăng Tiêu, nhưng tiếng đập cửa lại liên tục vang lên.
Tình cảnh này làm quản gia sợ hãi, vội vàng kiên trì khuyên can: “Thiếu gia, Nhị gia đã ngủ, có chuyện gì ngày mai lại..."
Sau đó quản gia bị một ánh mắt của Lăng Tiêu doạ choáng váng, không dám thốt lên lời nào nữa.
Lúc này cánh cửa được mở ra, Lăng Hoa Thanh mặc một bộ đồ ngủ đi ra, ánh mắt hiền lành hiền hòa nhìn vào. Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, muộn như vậy sao con còn tới nữa?"
Lăng Tiêu nói khẽ: “Ba, con có việc muốn nói với ba."
Lăng Hoa Thanh cười cười, đáp lại nhẹ nhàng như bốn lạng chống ngàn cân: “Đã rất trễ rồi, nếu đã đến thì đêm nay ở lại chỗ ba đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau."
Nói xong, ông ta nhìn về phía quản gia: “Dẫn thiếu gia đi vào khách phòng nghỉ ngơi." Ông ta không cho Lăng Tiêu quyền từ chối.
Nhưng Lăng Tiêu không phải dạng hiền lành gì, đêm nay hắn quyết định tới đây thì đã định sẵn sẽ chọc Lăng Hoa Thanh không vui, hắn không dời bước mà nói: “Ba, đêm nay ba phái người đi giết Thịnh Hoàn Hoàn đúng không?”
Tuy là câu nghi vấn, nhưng lại rất chắc chắn. "Ba nói con không cần để ý đến chuyện của Thịnh gia."
Sắc mặt Lăng Hoa Thanh bỗng trầm xuống, ông ta không muốn ba con họ sinh ra ngăn cách vì một người phụ nữ, nhưng Lăng Tiêu lại không hiểu cho ông ta, thật làm ông ta quá thất vọng.
Sắc mặt Lăng Tiêu cũng không đẹp đế gì: “Con cũng đã nói sẽ không để ba vào tù nữa." Lăng Hoa Thanh cười lạnh, đáy mắt lộ ra thất vọng đối với hắn: “Con lo lắng cho ba hay lo cho Thịnh Hoàn Hoàn?" Lăng Tiêu không e dè: “Đều có."
Nụ cười lạnh khóe miệng Lăng Hoa Thanh hơi tắt đi, đáy mắt hiện lên sóng to gió lớn: “Tiêu Nhi, con nhất quyết phải đối nghịch với ba đúng không?"
Hai ba con giằng co, không ai chịu lui bước, bầu không khí làm người ta sợ hãi.
Quản gia đứng một bên muốn khuyên can, nhưng lúc này đầu lưỡi như bị thắt nút không phát ra được âm thanh nào.
Một lúc sau Lăng Tiêu mới nói: “Ba, đừng đụng vào Thịnh Hoàn Hoàn, cô ấy là người phụ nữ của con."
Đêm nay nhìn thấy vỏ đạn và dòng máu chói mắt của Thịnh Hoàn Hoàn nhỏ xuống đất, Lăng Tiêu mới biết được mình sợ hãi bối rối đến mức nào.
Hắn sợ hình ảnh phía sau chiếc ghế sô pha kia là Thịnh Hoàn Hoàn đang nằm trong vũng máu, hắn không dám đi lên rất lâu, tay chân run rẩy lạnh cóng đi.
Thời khắc đó hắn mới biết mình quan tâm Thịnh Hoàn Hoàn hơn dự đoán rất rất nhiều.
Lăng Hoa Thanh không thể nhịn được mà gào thét: “Con và nó đã ly hôn, nó là con gái của kẻ thù, Lâm Chi Vũ mới là vợ của con, con bé mới là người phụ nữ sẽ làm bạn với con cả đời."
Lăng Tiêu lẳng lặng nhìn ông ta, một lát sau mới khuy gối quỳ xuống trước mặt Lăng Hoa Thanh. Quản gia lập tức biến sắc: “Thiếu gia, ngài đang làm gì, mau đứng dậy đi, có chuyện gì thì nói rõ ràng."
Lăng Tiêu không quan tâm đến quản gia mà kiên quyết nhìn vào Lăng Hoa Thanh: “Ba, hôm nay con đến là muốn nói với ba con sẽ không lấy Lâm Chỉ Vũ."
Lăng Hoa Thanh siết chặt nắm đấm, trên gương mặt âm trầm đầy phẫn nộ và phức tạp: “Con lặp lại lần nữa xem." Chuyện ông ta lo lắng nhất vẫn xảy ra!
Con trai muốn rưồng bỏ ông ta vì một người phụ nữ.
Lăng Tiêu quỳ thẳng lưng, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa: “Con sẽ không lấy Lâm Chỉ Vũ."
Lăng Hoa Thanh không khống chế được cảm xúc nữa: “Quản gia, lấy gia pháp."
Quản gia bị hù đến sắc mặt trắng bệch: “Nhị gia bớt giận, thiếu gia chỉ nhất thời bị mê hoặc thôi."
Từ đầu đến cuối Lăng Tiêu vẫn quỳ thẳng ở đó, mà Lăng Hoa Thanh cũng không chút đau lòng, ra tay càng ngày càng ác, không ai chịu nhận thua.
Mãi đến khi sau lưng Lăng Tiêu máu thịt be bét thì quản gia mới quỳ xuống cầu xin: “Nhị gia, đừng đánh nữa, thiếu gia đã biết sai rồi, xin ngài đừng đánh nữa."
Lúc này Lăng Hoa Thanh mới thu tay lại: “Vậy còn từ hôn không?"
Lăng Tiêu chống tay lên mặt đất miễn cưỡng đứng lên, quay lại nhìn về phía Lăng Hoa Thanh, lưng vẫn rất thẳng: “Con và cô ta không có đính hôn, sao lại nói là từ hôn được?"