Henry cho rằng Thịnh Hoàn Hoàn chỉ là một tiểu thư khuê các xinh đẹp thôi, không ngờ lại gặp được cô trên sân đua xe, không chỉ như vậy mà kỹ thuật và phong thái của cô còn làm người ta mê muội.
Từ nhỏ đến lớn Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe quá nhiều câu ca ngợi như vậy nên đã sớm không có cảm giác gì, cô tự nhiên hào phóng cười nói với Henry: “Cảm ơn ngài Henry ca ngợi.”
Henry còn muốn nói gì đó thì Đường Nguyên Minh lại đột nhiên mở miệng: “Nếu ngài Henry và Hàn phu nhân thích xem xe thì tôi bao vé vào cửa tiếp theo, nhất định
sẽ giúp các vị giành được vị trí tốt nhất.”
Hàn phu nhân rất vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, hiện tại vé càng ngày càng khó mua, vị trí tốt còn ngàn vàng khó cầu, tôi cảm ơn trước.”
Sao Henry lại không biết Đường Nguyên Minh có ý gì, lần trước anh đã nói rằng Thịnh Hoàn Hoàn là vị hôn thê của mình, đúng là đáng tiếc.
Henry không giấu được thất vọng mà nói với Đường Nguyên Minh: “Vậy cảm ơn Đường thiếu, anh có vị hôn thê xinh đẹp như thế thật là làm người ta hâm mộ”
Vị hôn thê?
Có phải Henry có hiểu lầm gì về quan hệ giữa cô và Đường Nguyên Minh hay không?
Thịnh Hoàn Hoàn vừa định giải thích thì Đường Nguyên Minh lại hào phóng cười nói: “Tin rằng ngài Henry cũng sẽ gặp được một cô gái xinh đẹp hào phóng như vậy.”
Sau đó anh thấp giọng nói bên tai Thịnh Hoàn Hoàn: “Không cần giải thích với anh ta, anh cố ý làm anh ta hiểu lầm, em cũng biết loại người này rất khó đuổi đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phủ nhận, cô đã nhìn ra sau lần Henry làm khó mình trên bàn tiệc: “Được rồi, em đã biết.”
Đường Nguyên Minh hỏi: “Không tức giận à?” Thịnh Hoàn Hoàn nhướng mày hỏi lại: “Cần thiết sao?”
Đường Nguyên Minh nhếch môi đỏ lên, trông thật thu hút: “Không tức giận thì tốt”
Khi Lăng Tiêu đi tới thì nhìn thấy Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn châu đầu ghé tai ngay trước mặt mọi người, không bận tâm người khác nghĩ quan hệ của bọn họ như thế nào.
Nụ cười trên mặt Đường Nguyên Minh làm Lăng Tiêu cảm thấy chói mắt đến lạ thường.
Lăng Tiêu là người không thể bỏ qua được, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, hắn vừa tới gần thì đám người Hàn Tín đã phát hiện.
“Lăng tổng, anh cũng tới à.” Vợ chồng Hàn Tín quen thuộc với Lăng Tiêu nên lập tức nghênh đón.
Tuy rằng Henry và lda chưa hợp tác với Lăng Tiêu nhưng cũng biết thân phận của hắn, hơn nữa lần này bọn họ tới Hải Thành xem thi đấu là phụ, hợp tác với Lăng Tiêu mới là chính.
Nhưng thư ký của Lăng Tiêu nói với họ lịch trình của hắn đã đầy, muốn gặp hắn phải chờ đến tuần sau.
Không ngờ hôm nay lại gặp được hắn trên tiệc mừng thọ này, thật là làm người †a vui mừng khôn xiết.
Thịnh Hoàn Hoàn sớm biết Lăng Tiêu đi tới, nhưng mãi đến khi nghe thấy hắn và vợ chồng Hàn Tín nói chuyện với nhau thì mới ngẩng đầu nhìn về phía hẳn.
Lăng Tiêu và vợ chồng Hàn Tín nói chuyện với nhau vài câu, Henry và lda đã gấp không chờ nổi chen vào, sau khi tự giới thiệu thì rất nhanh đã thể hiện ra khát vọng chờ mong muốn hợp tác với Lăng thị.
Chuyện này quá bình thường với Lăng Tiêu, hắn thành thạo từ chối Henry và lda, nói rằng sau giờ tan tầm chỉ nói chuyện phiếm không bàn công việc.
“A Tiêu."
Cho nên lúc này Lâm Chi Vũ xuất hiện, Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, ánh mắt dời từ Lâm Chỉ Vũ đến khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ, cậu nhóc cũng đang dán mắt nhìn chăm chằm cô, ánh mắt vẫn trong trẻo ỷ lại như trước kia.
Cô không khỏi mỉm cười với cậu nhóc, nhưng cậu lại quay khuôn mặt nhỏ qua một bên không thèm nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, nghĩ thầm có lẽ cậu nhóc đang oán trách cô bỏ lại mình mà rời đi, tuy cô chua xót nhưng cũng rất đau lòng.