Nếu phải tìm một người để chia sẻ sự vui sướng và thành công thời khắc này, người đầu tiên mà Mộ Tư nghĩ tới chính là Thịnh Hoàn Hoàn.
Nói ra thì vụ làm ăn này cũng có không ít công lao của cô!
"Thịnh Hoàn Hoàn." Mộ Tư mặc niệm cái tên này trong lòng, nghĩ đến ánh mắt cô nhìn anh ta vào sáng sớm hôm đó ngoài cửa nhà, trong lòng không hiểu sao lại hơi buồn phiền.
Cô gái kia làm bạn với anh ta sáu năm trời, cuối cùng là anh phụ cô!
Sau khi về nước, anh ta nhất định sẽ đền bù cho cô, đó là do anh nợ cô!
Ý cười trên khóe miệng Mộ Tư hơi tắt, nâng chân tiến vào chiếc xe sang: “Trở lại khách sạn."
Ra ngoài lâu như vậy, cũng là lúc anh ta nên trở về nhà.
Tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn nôn quá nhiều khiến dây thanh bị hao tổn, cuống họng sưng lên đau nhức, cả ngày không còn khẩu vị ăn uống gì.
Hôm nay là cuối tuần, Lăng Tiêu không đến công ty, bàn ăn im lặng đến đáng sợ, chẳng qua hai cha con này vẫn trong trạng thái bình thường.
Sau khi ăn sáng, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến trước mặt Lăng Tiêu: “Tôi muốn về nhà thăm cha mẹ một chút, đêm nay trở lại."
Cô đã ở đây một tuần lễ, trong thời gian này cô chưa từng ra khỏi cửa biệt thự, chỉ ở nhà nấu ăn trông trẻ.
Ba đã được chuyển về nhà, cô muốn trở về xem thế nào.
Lăng Tiêu ngước mắt lạnh nhạt nhìn cô một cái, thân thể cao lớn dựa vào ghế da, trong vẻ thoái mái mang theo vài phần tản mạn, nhưng vẻ cao quý vẫn không suy giảm : “Cho nên cô muốn tôi chăm con?"
Cô thấy hắn luôn bận, không có thời gian ở chung với Thiên Vũ nên mới tạo điều kiện cho hai cha con họ, muốn Thiên Vũ hoàn toàn tiếp nhận người cha là hắn thì đương nhiên phải ở bên cạnh cậu bé nhiều hơn để làm tròn trách nhiệm làm cha.
Đương nhiên, Thịnh Hoàn Hoàn không dám nói ra lời này, miễn cho Lăng Tiêu cảm thấy cô không muốn trông trẻ!
Thịnh Hoàn Hoàn thử thăm dò: “Vậy tôi dẫn Thiên Vũ đi cùng?"
Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên: “Khó khăn lắm tôi mới có thời gian ở bên cạnh Thiên Vũ, cô muốn dẫn nó đi?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “..."
Nói tới nói lui chính là không để cô đi ra ngoài, nói giống như cô cướp mất quyền làm người cha tốt của hẳn vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn cắn cắn môi, ôm lấy Lăng Thiên Vũ vội vàng về phòng. Lăng Tiêu nhìn theo bóng lưng Thịnh Hoàn
Hoàn, không vui nhíu mày lại.
Là hắn quá khoan dung cho cô à? Cô còn dám xụ mặt với hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn thật sự tức giận không nhẹ, về đến phòng thì mắng to: “Chết tiệt, tên chết tiệt duy ngã độc tôn lạnh lùng vô tình chỉ biết nghĩ cho mình"
Lăng Thiên Vũ sững sờ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, đôi mắt trợn lên.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn đứa bé vô tội trước mặt, phẫn nộ mà nói: “Ba của con là đồ chết tiệt, nhất định là tích phúc tám đời mới sinh ra đứa con thông minh đáng yêu như con."
Lăng Thiên Vũ hơi nghiêng đầu, sau đó rất nghiêm trang mà gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn tỏ vẻ may mắn mà nói: “May mà con khác với mấy bạn nhỏ khác, nếu không dì thật lo con sẽ mách ba mình."
Lăng Thiên Vũ lắc đầu, đảm bảo chắc nịch mình sẽ không mách ba.
Thịnh Hoàn Hoàn lại lộ ra vẻ mặt mất mát mà nói: “Chẳng qua dì cũng hi vọng con giống như những bạn nhỏ khác, ba con không để dì về nhà, nếu như Thiên Vũ có thể trò chuyện với dì thì dì sẽ không nhớ nhà nữa"