Người nghe máy là một phụ nữ trung niên tính cách hào. sảng: “Mộ tổng, nhanh vậy đã tỉnh rượu rồi, ông nhà tôi còn nằm trên giường ngáy o o, không ngờ tửu lượng của Mộ tổng kinh người như thế, thật làm người ta bất ngờ."
Mộ Tư cười nói: “Hàn phu nhân chê cười, tôi không phải đối thủ của Hàn tổng, nếu không phải Hàn tổng nhường tôi ba ly thì người ngã xuống trước nhất định là tôi rồi."
Hàn phu nhân nói: “Mộ tổng khiêm tốn, chuyện hợp tác chúng ta cứ dựa theo tối hôm qua đã bàn, buổi chiều tới công ty ký kết, hi vọng có thể gặp được vị hôn thê xinh đẹp tao nhã của anh."
Vị hôn thê mà Hàn phu nhân nhắc đến chính là Thịnh Hoàn Hoàn. Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư từng tới Hàn Quốc hai lần, vợ chồng Hàn phu nhân có ấn tượng rất sâu với cô, vì thế tối hôm qua Mộ Tư ra ngoài cũng không dẫn theo Bạch Tuyết.
Mộ Tư cười cười, không trả lời thẳng: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Khi Mộ Tư trở lại phòng ngủ, Bạch Tuyết đã thức dậy. Mộ Tư đi sang ngồi, nhìn khuôn mặt nhỏ tỉnh xảo trước mắt mà cưng chiều vuốt vuốt tóc cô ta: “Tối hôm qua vất vả cho em"
Bạch Tuyết ngượng ngùng cười cười: “Không vất vả, lúc. trước gian nan như vậy mà em cũng sống với anh được, chút khổ này đã đáng là gì?"
Trong vụ tan nạn năm đó, Bạch Tuyết mất đi người cha, Mộ Tư cũng mất song thân, còn bị mất một chân, thời gian đó thật sự quá dày vò.
Nếu như không có cô thì chỉ sợ cả đời anh cũng không thể bước ra khỏi bóng tối tuyệt vọng, cô nhỏ gầy như vậy thì năm đó làm sao chống đỡ được anh?
Nhớ tới năm đó Bạch Tuyết nho nhỏ cùng hẳn thức trẳng vô số đêm, Mộ Tư đau lòng không thôi.
Lúc này Bạch Tuyết mở miệng: “Anh Mộ, em muốn thẳng thắn với anh một chuyện."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Bạch Tuyết, Mộ Tư rất muốn cười: “Nói đi."
"Tối hôm qua em dùng điện thoại của anh gọi điện cho chị Hoàn Hoàn."
Khóe miệng Mộ Tư vừa nâng lên một đường cong thì lập tức cứng lại trên mặt, đã cười không nổi: “Em gọi điện thoại cho cô ta làm gì?"
"Thật xin lỗi, tối hôm qua em thấy anh khó chịu như vậy. thì rất lo lắng, nhưng em không biết nên giúp anh thế nào, em liền nghĩ đến chị ấy, chị ấy ở bên anh lâu như vậy, em nghĩ chị ấy nhất định biết cách."
Bạch Tuyết lã chã chực khóc, chân tay luống cuống như một đứa trẻ làm sai chuyện: “Anh Mộ đừng nóng giận, em không biết quan hệ của hai người đã căng thẳng đến vậy, đều là tại em."
Sắc mặt Mộ Tư bỗng lạnh xuống: “Có ý gì, có phải Thịnh Hoàn Hoàn nói với em cái gì không?"
Anh ta hiểu rất rõ tính tình của Thịnh Hoàn Hoàn, sợ rằng Tuyết Nhi sẽ thiệt thòi.
Bạch Tuyết lắc đầu, muốn nói lại thôi. "Có phải cô ta mắng em không?” "Không có, chị Hoàn Hoàn không có mắng em"
Bạch Tuyết liên tục giải thích, nói lại nguyên văn lời của Thịnh Hoàn Hoàn cho Mộ Tư nghe.
Mộ Tư nghe xong thì sắc mặt có chút phức tạp. Thịnh Hoàn Hoàn luôn quan tâm sức khoẻ của anh ta nhất, mỗi lần sinh bệnh cô luôn bận bịu tứ phía, đau lòng muốn chết, hận không thể chịu tội thay anh ta.
Anh bị dị ứng cồn, cô không cho anh uống rượu.
Nhưng anh ta bàn chuyện làm ăn nên thường không thể từ chối, mỗi khi anh ta người đầy chấm đỏ trở về, cô sẽ hung hăng mắng một trận, sau đó lại đau lòng chiếu cố anh trằng đêm.
Giờ phút này nghe Thịnh Hoàn Hoàn bỏ mặc anh ta khó chịu bị dày vò như vậy, trong lòng anh ta đột nhiên có chút đăng chát.
Mộ Tư năm lấy tay Bạch Tuyết: “Về sau đừng gọi điện thoại cho cô ta nữa, có gì không hiểu thì hỏi anh của em, hoặc là vệ sĩ bên cạnh anh."
Bạch Tuyết ngoan ngoãn khẽ gật đầu: “Dạ."
Những năm qua, Mộ Tư dựa dẫm vào Thịnh gia, ngày nào cũng ra ra vào vào Thịnh gia, dù còn chưa thật sự ở rể, nhưng cũng không có gì khác biệt cả.
Còn bên kia, anh ta phải nén giận, giấu tài trước mặt Mộ Thành Chu, bị người ta xem thường, bị người ta chế giễu, nhận hết khinh bỉ.
Bây giờ không còn ai dám xem thường, không ai có thể ngăn cản bước chân tiến tới của anh ta nữa.
Mà giờ khắc này, Mộ Tư lại đột nhiên nghĩ đến Thịnh Hoàn Hoàn.