Lăng Tiêu không sợ Lăng Thiên Vũ nổi cơn, chỉ cần cậu không tổn thương bản thân thì hắn có thể mặc sức cho cậu lăn lộn: “Con gào có tác dụng gì, có bản lĩnh con nói câu này ra, ba lập tức dẫn con đi gặp cô ấy.”
Khuôn mặt nhỏ Lăng Thiên Vũ nghẹn đỏ bừng, bàn tay nắm chặt thành đấm, không ngừng thét chói tai với Lăng Tiêu, nhưng lại không nói ra được.
Có lẽ đã biết Lăng Tiêu rất quyết tâm, Lăng Thiên Vũ bắt đầu đập đồ, Lăng Tiêu cũng mặc kệ cậu, khóa cửa lại để cậu đập.
'Thẳng đến đã đập sạch mọi thứ, ngọn lửa trong lòng Lăng Thiên Vũ vẫn chưa bình ổn lại được, cậu thở phì phò phóng về hướng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu duỗi tay ra đè đầu Lăng Thiên Vũ: “Ba nói rồi, chỉ cần con nói ra thì ba sẽ thỏa mãn yêu cầu của con, con chỉ biết “A” thì có tác dụng gì? Ba dẫn con từ Mỹ về là muốn con tốt lên, không phải để con vô cớ gây rối.
Lăng Thiên Vũ đã nổi điên, căn bản không nghe lọt lời Lăng Tiêu nói, cậu bắt lấy tay hắn há mồm liền cắn, dùng hết toàn lực, cắn đến toàn thân phát run.
Lăng Tiêu cũng không cản cậu, thẳng đến máu nhễu lên sàn nhà.
Rất nhanh Lăng Thiên Vũ đã không còn sức lực, sức cắn càng ngày càng nhỏ, khoang miệng cũng đầy mùi máu tươi.
Qua thật lâu, Lăng Thiên Vũ mới buông miệng ra.
Dòng máu đỏ tươi làm Lăng Thiên Vũ sợ hãi, cậu không ngừng lui về phía sau, mông ngã xuống đất mà vẫn tiếp tục lui, thẳng đến sau lưng kề sát tường.
Cậu như nhớ tới cái gì, thân thể nho nhỏ co ro trong góc, bắt đầu phát run, hoàn toàn khác với Lăng Thiên Vũ nổi điên vừa rồi.
“Có phải con nhớ tới cái gì không?” Lăng Tiêu bước từng bước lại gần cậu.
Lăng Thiên Vũ run rẩy lợi hại hơn, miệng không ngừng phát ra tiếng “Ưm ưm ưn”, có vẻ rất sợ Lăng Tiêu tới gần.
Lăng Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Thiên Vũ, thò bàn tay bị cắn rách đến: “Nói cho ba biết con nhớ tới cái gì, nói hết những gì con biết ra, ba thay con trừng trị những người xấu đó.”
Lăng Thiên Vũ che lỗ tai lại, dựa trán vào tường khóc. “Ô ô', không bao lâu sau thân thể nhỏ bé đã nhữn ra.
Lăng Tiêu nhăn mày, ôm cậu nhóc đã ngất xỉu khỏi mặt đất rồi đặt lên giường mình.
Hắn xử lý qua loa miệng vết thương, sau đó thay quần áo cho cậu nhóc, giúp cậu lau mồ hôi trên người. Trong quá trình đó cậu có tỉnh lại, mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Lăng Tiêu.
Lúc này Lăng Thiên Vũ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cậu hơi mếu máo mà nhìn Lăng Tiêu, tủi thân lại áy náy, hốc mắt lại đỏ lên, nhưng lần này là lập loè nước mắt.
“Khóc cái gì?” Khuôn mặt lạnh lão của Lăng Tiêu dịu lại, mặc quần áo xong cho cậu rồi vươn tay xoa xoa đầu: “Thịnh Hoàn Hoàn đã đi rồi, cô ấy sẽ không trở về nữa, con phải chấp nhận sự thật này.”
“Trong nhà còn có bà cố và cô út, trước kia cô út cũng chịu khổ nhiều như con vậy, cô không hiểu cái gì cả, con phải dạy cho cô.”
“Còn có bà cố, bà già rồi, không còn bao nhiêu năm để sống, họ đều rất thích con, ba bận làm việc nên con phải thay ba ở bên cạnh họ.”
Tiếp theo Lăng Thiên Vũ lại viết một hàng chữ: “Bà cố sẽ chết sao?”
“Ai già rồi cũng sẽ chết, nhưng hiện tại bà cố rất khỏe mạnh, hẳn còn có thể ở bên Thiên Vũ thật lâu.”
“Bà nội đâu? Con cũng thích bà ni