Sau khi trở về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn lại gọi điện thoại cho Nam Tầm, lần này rốt cuộc cũng có người nghe máy: “Chị Nam Tầm, chị không sao chứ?”
Giọng nói nhụt chí của Nam Tầm truyền đến từ điện thoại: “Không có gì, vừa rồi đánh một trận với Diệp Sâm.”
Đánh một trận còn bảo là không có gì? Nghe giọng điệu này thì hiển nhiên là đánh thua! “Sau đó thì sao?”
“Chị báo cảnh sát, để cảnh sát tới trị anh ta, đêm nay không đuổi anh ta đi thì chị không họ Nam.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Làm tốt lắm!” Đánh không lại thì báo cảnh sát!!! Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới khi còn nhỏ Nam Tâm đánh nhau với Đường Nguyên Minh, đánh không lại liền nhặt đá, tuy rằng là hai việc khác nhau, nhưng bản chất không thay đổi...
Đuổi không đi liền đánh, đánh không lại liền báo. cảnh sát.
Đúng là phong cách cứng đầu không chịu thua của chị Nam Tâm!
Biết Nam Tầm không có việc gì, Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, bụng lại kêu lên rột rột, đột nhiên cảm thấy thật đói!
Lúc này cô mới nhớ tới từ lúc tan tầm đã trực tiếp đi đến bệnh viện với Đường Nguyên Minh, lại không ăn cái gì ở KTV, lúc này đã hơn một giờ, dạ dày đã trống rỗng.
Cô không làm phiền người hầu mà tự nấu chút mì để ăn.
Chờ làm xong mì, Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện chén mì này làm dựa theo khẩu vị yêu thích của Lăng Tiêu.
Cô không khỏi suy nghĩ, đêm nay Lăng Tiêu nhất định cũng chưa ăn cơm chiều!
Dạ dày hắn không tốt, đêm nay lại uống không ít rượu...
Đầu ngón tay truyền đến cơn đau nhói, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thu tay lại, mở vòi nước ra để nước làm dịu ngón tay bị bỏng.
Cô có chút buồn bực: Thịnh Hoàn Hoàn, mày nghĩ cái gì vậy, mày và Lăng Tiêu đã ly hôn, chuyện của người †a cần mày chỏ mũi vào à?
Cũng may không bị phỏng nghiêm trọng, nhìn vào. nồi mì nhỏ kia, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được than nhẹ: Thói quen thật là một thứ đáng sợ.
“Hắt xì.” Lăng Tiêu mới đi ra từ phòng tắm liền hắt hơi một cái.
Ngước mắt liền thấy Lăng Thiên Vũ ôm Tiểu Bạch đứng ở cửa u oán nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Thời gian đã qua một giờ sáng, Lăng Thiên Vũ vẫn còn chưa ngủ.
Sắc mặt Lăng Tiêu trầm xuống: “Vì sao không ngủ đi?”
Lăng Thiên Vũ vẫn không nhúc nhích trừng Lăng Tiêu, tất cả bất mãn đều viết trên khuôn mặt nhỏ.
Tiểu Bạch không khỏi rụt rụt cổ lại.
Lăng Tiêu ném cái khăn lông đã lau tóc qua một bên, lạnh lẽo cứng rắn nói với Lăng Thiên Vũ: “Nếu con không muốn trao đổi thì đứng ở đó đến hừng đông đi.”
Lăng Thiên Vũ ôm chặt con Samoyed trong lòng mà tức sôi máu, ngặt nổi Lăng Tiêu lại không để ý tới cậu mà lấy máy sấy ra thổi tóc.
Cả quá trình hắn không liếc nhìn cậu thêm một cái, hoàn toàn ngó lơ cậu.
Lăng Thiên Vũ bị làm lơ càng phẫn nộ, Tiểu Bạch bị nắm chặt khó chịu, khẽ phát ra tiếng kêu kháng nghị: Cậu chủ nhỏ, tôi sắp bị cậu bóp chết rồi.
Cũng may cậu chủ nhỏ đã nghe thấy tiếng kêu của nó nên ném nó xuống đất, nó thông minh cảm thấy bầu không khí không đúng nên lập tức nhanh chân bỏ chạy.
Lăng Thiên Vũ “Bịch bịch bịch” đi đến trước mặt Lăng Tiêu, đưa một quyển vở tới trước mặt hắn.
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ lập tức trắng bệch, cầm lấy bảng lại viết một câu: “Con muốn Hoàn Hoàn.”
Lăng Tiêu không hề để ý tới cậu, tiếp tục sấy tóc.
Lăng Thiên Vũ trở nên nôn nóng, không ngừng lặp lại những câu này trên bảng, lau lại viết, viết lại lau. Thấy. Lăng Tiêu thờ ơ, cậu mắt đỏ ngầu nện bảng xuống đất, sau đó như con dã thú nhỏ mà rống giận về hướng Lăng Tiêu: “A a a...”