Nghe thấy câu trả lời của Cố Nam Thành, Trần Do. Mỹ không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cô ta chỉ sợ Cố Nam Thành không dám đối mặt nên kéo mình chạy khỏi nơi này, như vậy cô ta cũng mất mặt theo, người khác càng cảm thấy thân phận của cô ta không chính đáng.
Cô ta chẳng những phải thoải mái hào phóng đứng bên cạnh Cố Nam Thành, còn muốn cao hơn Nam Tâm một bậc.
Nam Tầm có con gái có gì ghê gớm, cô ta sẽ sinh con trai cho Cố Nam Thành, một đứa con trai thông minh lại bảnh bao.
Trận chiến giữa cô ta, Nam Tâm, Thịnh Hoàn Hoàn, thậm chí Triệu Giai Ca còn chưa chính thức bắt đầu, ai mới là tiểu thư đứng đầu, ai mới là đệ nhất phu nhân Hải Thành, đến cuối cùng mới biết được kết quả.
Cố Nam Thành dẫn Trần Do Mỹ ngồi xuống.
Căn phòng to lớn xa hoa có quầy bar và bartender, lúc này Tiết Tiêm Tiêm đang bưng hai ly rượu trở về.
Trần Do Mỹ chỉ vào ly rượu trái cây xinh đẹp trong tay Tiết Tiêm Tiêm rồi nhìn vào Cố Nam Thành, giọng nói mang theo chút làm nũng: “Anh Nam Thành, em muốn uống rượu trái cây.”
Cố Nam Thành nói: “Em nên uống nước trái cây thôi!"
Kinh nguyệt tháng này của Trần Do Mỹ còn chưa tới, có thể là mang thai, Cố Nam Thành tạm thời không muốn để cô ta uống rượu.
Trần Do Mỹ mím môi, dựng một ngón tay lên với Cố Nam Thành, đáng thương nói: “Chỉ một ly, em nhấp vài hớp thôi mà.”
Cố Nam Thành lắc đầu: “Em quên có khả năng em mang..."
Cố Nam Thành đột nhiên nghĩ đến cái gì, giọng nói im bặt.
Trần Do Mỹ cúi đầu sờ sờ bụng mình, ngượng ngùng gật đầu, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy quyến rũ: “Anh Nam Thành, em nghe lời anh không uống.”
Thời gian qua Trần Do Mỹ được Cố Nam Thành nuôi rất khá, sắc mặt hồng nhuận, làn da toả sáng, thân thể cũng đầy đặn không ít, cười như thế rất thu hút. Mặt Cố Nam Thành dịu lại vài phần: “Ngoan.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai người mà cảm thấy ghê †ởm, hình như Trần Do Mỹ đã mang thai, đang thị uy với chị Nam Tâm. Cô hơi lo lắng nhìn về phía Nam Tâm, nhưng người ta đang “Lặng lẽ nói chuyện” với Diệp Sâm, căn bản không liếc nhìn cặp nam nữ ghê tởm kia một cái.
Nhưng Lăng Kha lại nhìn không được mà “Ua” một tiếng: “Thật ghê tởm.”
Sắc mặt Trần Do Mỹ trắng đi: “Cô mắng ai?”
Lăng Kha lạnh nhạt nói: “Ai đáp lại thì tôi mắng người đó.”
Ý là Trần Do Mỹ chủ động vội vàng nhào lên tìm mắng.
Trần Do Mỹ cắn cắn môi, nhìn về phía Cố Nam Thành, Cố Nam Thành đương nhiên che chở cho cô ta, gã không cho phép Lăng Kha khiêu khích tôn nghiêm của mình hết lần này đến lần khác: “Lăng Kha, sự khoan dung của tôi là hữu hạn.”
Giọng nói trầm thấp lại tràn ngập từ tính vang lên bên tai Nam Tầm, mang theo một cảm giác lạnh lo trong trẻo độc đáo, thổi khí bên tai cô.
Không biết có phải vì lỗ tai nhạy cảm không mà cô cảm thấy vừa nóng vừa ngứa, giống như có con kiến cứ bò trên vành tai mình.
“Không có hứng thú.” Nam Tầm theo phản xạ mà đáp trả.
Diệp Sâm nhìn lỗ tai trắng nõn của cô đỏ lên, đáy mắt hiện ra một tia khác lạ, ý cười trên khóe miệng cũng tăng thêm chút tà khí và tò mò: “Thật sự không cần?”