Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Em chẳng đứng về phe nào cả, em chỉ nói ra trực giác của mình thôi.”
Nam Tầm liếc về hướng Lăng Tiêu: “Em tự lo cho. mình đi, trực giác mách bảo chị tình trạng hiện tại của em càng không ổn.”
'Tâm mắt Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi dời về phía Lăng Tiêu, đối diện với ánh mắt sắc bén lạnh lẽo kia, cô lại làm ra vẻ bình tĩnh quay đi.
Đúng thế, cô nên lo lắng cho mình trước đi!
Bọn Lăng Kha và Trần Uy lần lượt lại đây, trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt.
Bạn nhỏ Cố Hoan thích náo nhiệt, cô thấy Thịnh Hoàn Hoàn, thấy Lăng Kha, thấy Cố Bắc Thành hồi lâu không gặp: “Chú, chú.”
Cô bé vui vẻ gọi Cố Bắc Thành.
Cố Bắc Thành cũng thấy Cố Hoan, vẻ âm trầm trên gương mặt trở thành hư không, sau đó lại thấy Diệp Sâm ôm Gố Hoan, mày rậm nhăn lại.
Diệp Sâm?
Ánh mắt Cố Bắc Thành nhìn quét qua Diệp Sâm và Nam Tầm, mày nhăn càng chặt: Diệp Sâm và chị dâu?
“Chú, chú.” Cố Hoan liều mạng duỗi tay về hướng Cố Bắc Thành.
Cố Bắc Thành lấy lại tinh thân, ôm lên Cố Hoan rồi hôn lên trán cô bé: “Hoan Hoan có nhớ chú không?”
Lăng Kha cũng nhích lại gần: “Hoan Hoan có nhớ dì không?”
Cố Hoan dùng sức gật đầu, dáng vẻ đặc biệt ngoan ngoãn, hoàn toàn khác biệt với bộ dạng cứng đầu vừa rồi: “Có, Hoan Hoan rất nhớ chú, cũng rất nhớ dì.”
Nói xong, cô lại dụi đầu vào lòng Lăng Kha.
Lăng Kha không có sức kháng với cục cưng mềm mại này, dùng sức hôn hai cái lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, nghĩ thầm Cố Nam Thành là đồ ngu, bỏ đứa con gái đáng yêu và người vợ xinh đẹp thông minh để chạy đi chung chạ với con kỹ nữ trà xanh Trần Do Mỹ kia, thật là mù mắt chó mà.
Cố Hoan bị Lăng Kha trêu cho cười ha ha không ngừng, lúc này Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ xuất hiện ở cửa, Cố Hoan lơ đãng liếc qua, nụ cười cứng lại trên mặt.
Trần Do Mỹ đang tò mò người nào ra chơi còn dẫn con nít nhỏ như thế theo, nghiêm túc nhìn mới phát hiện đó là Cố Hoan.
Cô ta theo phản xạ nhìn về phía Cố Nam Thành, chỉ thấy Cố Nam Thành dừng bước, ánh mắt dừng lại trên mặt Cố Hoan, cũng hơi ngơ ra.
Cố Hoan phản ứng rất nhanh, giấy giụa đi xuống khỏi người Lăng Kha rồi chạy về hướng Diệp Sâm, nhào. vào lòng anh.
Diệp Sâm thuận thế ôm cô bé lên đùi, động tác rất tự nhiên, giống như từng làm vô số lần.
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ sẽ chạy tới “Xem náo nhiệt", lúc này cũng xấu hổ.
Kỳ thật ngay thời khắc bước vào phòng, Cố Nam Thành liền hối hận. Gã không ngờ Nam Tâm cũng ở chỗ này, còn dẫn theo con gái, lúc này xoay người rời đi là không có khả năng, cũng không cần thiết. Dù là Nam Tầm hay là Hoan Hoan, đều không còn quan hệ gì với gã.
Trần Do Mỹ thấy sắc mặt Cố Nam Thành không tốt lắm thì hỏi thăm dò: “Anh Nam Thành, chúng ta nên đi Tâm mắt Cố Nam Thành quét qua căn phòng một vòng, sau đó cười nói với Trần Do Mỹ: “Nếu tới rồi thì vì sao phải đi?”
Bọn họ đang chờ xem trò cười của gã, nếu lúc này rời đi thì dù xuất phát từ suy nghĩ gì, họ cũng cảm thấy gã chạy trối chết, Cố Nam Thành này sẽ không làm việc. ngốc như thế.
Nếu đều ở Hải Thành thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra trường hợp này, sẽ phải đối mặt, cứ làm quen là được!