Rốt cuộc Lam Tiếu cũng tìm được chút hi vọng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô ta chờ xem kết cục của Thịnh Hoàn Hoàn, tội cắm sừng Lăng Tiêu nghiêm trọng hơn cô ta nói dối gấp một vạn lần.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa mở miệng thì Đường Nguyên Minh đã cười nói với Lăng Tiêu: “Lăng tổng cần gì giả bộ hồ đồ, tối hôm qua không phải chúng ta đã gặp. nhau sao? tôi và Hoàn Hoàn ký hợp đồng ở nhà ăn, ăn xong tôi lái xe chở cô ấy về nhà có vấn đề gì?”
Mọi người kinh hãi, thì ra Đường Nguyên Minh chính là người đàn ông thần bí trong ảnh,... gian phu của Thịnh Hoàn Hoàn.
Người buồn bực nhất là Lý Vệ Lâm, chiếc xe máy Halley của anh tự nhiên lại hot trên mạng, bị cả Hải 'Thành biết đến.
Lăng Tiêu mắt điếc tai ngơ trước lời giải thích của Đường Nguyên Minh, tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, hắn muốn nghe chính miệng cô nói.
“Tối hôm qua sau khi chúng ta tách ra, tôi lái xe đưa anh ấy trở về, trong lúc đó chúng tôi không có hành động quá đà nào, nếu anh xem qua mấy tấm ảnh kia thì sẽ biết, đó là lợi dụng góc độ chụp, cố ý làm người ta hiểu lầm." Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên giải thích với Lăng Tiêu.
Lúc này Lam Tiếu châm chọc nói: “Lăng tổng, anh đừng tin cô ta, nếu cô ta và Đường Nguyên Minh không có gian díu thì tại sao Đường Nguyên Minh lại đưa dự án lớn của Đường thị cho cô ta?”
Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Tiếu, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Hình như cô rất muốn trên đầu tôi có cái sừng thì phải.”
Tim Lam Tiếu lỡ mấy nhịp, chân tay luống cuống giải thích: “Không phải... Lăng tổng tôi không phải ý này, ý tôi là... tôi muốn nói, những lời này đều là trên mạng truyền, nói rất nhiều xí nghiệp đang tranh đoạt dự án của Đường thị, lại bị Thịnh Thế không hề có ưu thế lấy được, hơn nữa lời đồn này truyền ra từ Thịnh Thế, tôi chỉ sợ Lăng tổng bị Thịnh Hoàn Hoàn lừa.”
Lăng Tiêu lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Những lời này cũng không phải không có lý.”
Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh giải thích với Lăng Tiêu: “Làm ăn quan trọng là cơ duyên và quan hệ, vừa sinh ra †ôi đã quen biết Đường tổng, đây là cơ duyên của tôi. Hơn nữa ai nói cho các người Thịnh Thế không có ưu thế gì? Thịnh Thế không chỉ có tiền, chúng tôi còn có đoàn đội cao cấp nhất.”
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Lam Tiếu: šu cô không hiểu thì có thể hỏi người ngồi bên cạnh Trần Phỉ Phi, anh ta chính là thiên tài của dự án này.”
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Lý Vệ Lâm.
Lý Vệ Lâm xấu hổ cười cười với mọi người, sau đó hung hăng trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Đừng quên cá cược của chúng ta, chờ cô thắng lại nói.”
Trần Phỉ Phỉ lập tức hỏi: “Cá cược gì?”
Mặt Lý Vệ Lâm đỏ lên, nói lắp bắp: “Chính là, chính là...
Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lý Vệ Lâm không biết cố gắng như thế thì dứt khoát trả lời thay anh ta: “Đương nhiên là vượt qua cô trong cuộc đua quốc tế.”
Không biết là ai “Phì” một tiếng bật cười, ai không biết Trần Phỉ Phi là nữ tay đua có tiềm lực nhất Hoa Hạ mấy năm nay, Thịnh Hoàn Hoàn nói như vậy là không tự lượng sức mình.
Trần Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng: “Phải không, tôi chờ cô ở trận chung kết.”
Ngay sau đó, Lăng Kha liền nghe Lăng Tiêu nói: cô lập tức chặt đầu xuống đi.”
Thân thể căng thẳng của Lăng Kha buông lỏng, còn kích động hơn cả Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh họ thật thông minh, em quá bội phục anh, không giống người nào đó, chỉ số thông minh bị chó ngậm.”
Người Lăng Kha nói đương nhiên chính là Cố Nam Thành.