“Khó trách Lăng Kha nói mình nhìn không được, thì ra Lam Tiếu luôn coi Lăng Phi là lốp xe dự phòng, xem ra lần này Lam Tiếu tự tìm đường chết rồi.”
“Lăng Phi là người của Lăng gia, cũng rất thân với Lăng Tiêu, chỉ tính tiền chia hoa hồng mỗi năm thôi đã không biết bao nhiêu, Lam Tiếu còn nói người ta không xứng với mình, cũng không xem điều kiện của mình như thế nào.”
Từng giọng nói tức giận bất bình vang lên trong phòng.
Cuối cùng ảnh chụp truyền tới tay Lý Vệ Lâm, anh phẫn nộ ném về hướng Lam Tiếu: “Ông đây chưa từng gặp qua loại phụ nữ vô sỉ như cô, còn nói Lăng Phi không xứng với cô, tôi thấy thứ như cô mới không xứng với Lăng Phi.”
Ảnh bị ném đến trước mặt Lam Tiếu, trong ảnh, Lăng Phi ôm Lam Tiếu xuống xe, đây mặt khủng hoảng mà lao thẳng đến bệnh viện, trên người hai người đều là máu.
Tới giờ khắc này, Lam Tiếu còn có gì để cãi lại? Sự thật ngay ở trước mắt, những người đứng xem bị lừa gạt lòng thương hại đang phẫn nộ bắt đầu chỉ trích Lam Tiếu.
Đám người Triệu Giai Ca và Trần Phỉ Phỉ không dám nói chuyện giúp Lam Tiếu nữa.
Mặt Lam Tiếu tái nhợt như tờ giấy, cả người đang run rẩy, cô ta như con rắn độc nhìn trừng trừng vào Thịnh Hoàn Hoàn: “Là cô, nhất định là cô, cô hại tôi sinh non còn chưa đủ, hiện giờ lại sai khiến Lăng Kha hãm hại tôi.”
Lam Tiếu lớn tiếng khóc rống lên, ngã người lên trước chống lên mặt bàn, một tay chỉ thẳng vào Thịnh Hoàn Hoàn mà mắng: “Là tôi cho người đẩy cô, nhưng cô căn bản không bị thương, mà tôi lại mất con vì chuyện này, vì sao cô vẫn không chịu buông tha cho. tôi?”
Thịnh Hoàn Hoàn mặt không cảm xúc nhìn Lam Tiếu, không nhanh không chậm mà nói: “Hình như cô quên con mình bị hầu gái cô mua chuộc đẩy hư, là cô tự rước hậu quả xấu, chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Vậy chuyện đêm nay cô giải thích thế nào?” Lam Tiếu rơi lệ đầy mặt, lạnh giọng chất vấn: “Tôi đã mất con,
vì sao cô vẫn không chịu buông tha cho tôi.
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt nói: “Vậy phải hỏi chính cô xem đã làm gì.”
Lam Tiếu trừng lớn đôi mắt đỏ bừng, cả giận nói: “Tôi làm cái gì, cô nói thử xem.”
Lúc này Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ đều bày ra dáng vẻ xem kịch vui, cuối cùng tâm lý cũng được an ủi.
Lăng Tiêu nhìn qua Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói lười biếng mang theo chút lạnh lão: “Tôi cũng muốn nghe cô giải thích.”
Chuyện mới xảy ra vào tối hôm qua, Lăng Tiêu từng nhìn thấy chiếc Halley kia, hắn cũng biết người đàn ông ngồi trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn là Đường Nguyên Minh, hắn chỉ muốn nghe cô chuẩn bị giải thích như thế nào thôi.