'Thấy vậy, dì Hà đang chia thức ăn cho lão thái thái vội vàng lên tiếng: “Chắc Tích Nhi mệt rồi, dì Hà dẫn con lên lầu nghỉ ngơi.”
Lúc này Lăng Thiên Vũ “Bang” một tiếng ném đũa lên bàn, đôi mắt trắng đen rõ ràng tức giận trừng Lăng Tiêu.
Tuy Lăng Thiên Vũ không biết nói, nhưng những người ở đây đều biết cậu đang trách Lăng Tiêu đuổi Thịnh Hoàn Hoàn đi.
Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, nhìn Lăng Thiên Vũ mà lạnh nhạt nói: “Nếu không ăn thì lên lầu luôn đi, ngày mai cũng khỏi cần ăn.”
Kỳ thật Lăng Thiên Vũ cũng sợ Lăng Tiêu, đặc biệt khi hắn sâm mặt xuống. Cậu không sợ chịu đói, nhưng cậu sợ Lăng Tiêu.
Nhưng cậu rất nhớ Hoàn Hoàn.
Lăng Thiên Vũ không e dè chút nào, không ăn thì không đi, cứ trừng mắt nhìn Lăng Tiêu, cậu thà Lăng 'Tiêu đánh mình một trận.
Lăng Tiêu nhìn về phía Bạch quản gia mà dặn dò: “Từ hôm nay trở đi, tiểu thiếu gia muốn cái gì thì phải mở miệng, hoặc là viết ra, nếu không không được cho nó.”
Từ khi Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, Lăng Thiên Vũ không viết thêm một chữ nào nữa, cậu nhóc đang dùng hành động của mình để đối kháng với Lăng Tiêu.
Bạch quản gia ngẩn người: “Vâng, thiếu gia.” Thiếu gia không tính đón thiếu phu nhân trở lại sao?
Bạch quản gia không dám hỏi ra câu này, nhưng lão thái thái lại dám: “Tiêu Nhi, con có ý gì?”
An Lan và Tích Nhi đều nhìn hắn.
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà nói: “Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không trở về nữa.”
“Con muốn ly hôn với Hoàn Hoàn?” Lời này là Lăng lão thái thái hỏi.
Lăng Tiêu không phủ nhận, vẻ vui sướng trên mặt Lăng lão thái thái trở thành hư không: “Vì sao, hôn nhân là trò đùa sao?”
“Có phải vì ba con nói gì không?” An Lan hỏi.
Lăng Tiêu nhìn về phía An Lan, ánh mắt không có chút độ ấm nào: “Bà cảm thấy ba sẽ nói gì với tôi?”
Mặt An Lan không còn chút máu nào.
Lăng lão thái thái thực phẫn nộ: “Các người đang chơi trò bí hiểm gì, có gì thì nói ra hết đi.”
Thấy An Lan không nói lời nào, Lăng lão thái thái nghiêng mặt qua nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, con nói, Hoàn Hoàn làm sai cái gì, vì sao lại ly hôn?”
Lăng Tiêu buông đũa trong tay xuống, lúc này hắn đã không còn khẩu vị, chỉ đặc biệt bình tĩnh trả lời lão thái thái: “Cô ta không làm sai cái gì, chỉ không được. con thích thôi.”
“Không được con thích?” Mặt Lão thái thái cứng đờ: “Hai đứa ở chung lâu như thế, chẳng lẽ con không rung động chút nào với nó sao?”
“Không có.” Lăng Tiêu trả lời không chút do dự.
Dứt lời, An Lan và lão thái thái thấy Lăng Tiêu dừng bước, trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng chỉ một lát Lăng Tiêu vẫn bỏ đi một mạch lên lầu.
'Tích Nhi mếu máo khóc: “Con nhớ chị dâu...”
Lăng Thiên Vũ nhìn Tích Nhi khóc thì hốc mắt cũng đỏ, nhưng cậu lại không khóc, Hoàn Hoàn nói cậu là con trai, gặp chuyện không thể khóc cũng không thể tức giận, bởi vì khóc và phẫn nộ căn bản không giải quyết được vấn đề.
Vì thế Lăng Thiên Vũ nhảy khỏi ghế, vội đi theo Lăng Tiêu lên lầu, tìm được bảng viết trong phòng mình rồi đẩy cửa phòng ngủ chính ra và đi vào.