An Lan...
Vẻ mặt Lăng Tiêu có chút phức tạp, sau đó khôi phục lạnh nhạt: “Đã biết.”
Đến gần phòng khách to lớn, Lăng Tiêu liếc một cái liền thấy được mấy người phụ nữ ngồi trên sô pha, An Lan ngồi bên cạnh Tích Nhi, cẩn thận chải tóc cho cô, hai mắt rươm rướm nước mắt, trên người còn tỏa ra hào. quang tình thương của mẹ.
Lăng Tiêu cảm thấy rất bưồn cười, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ cảm nhận được chút tình thương của mẹ nào trên người bà. Hiện giờ thấy An Lan dùng dáng vẻ này chăm sóc Tích Nhi, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy rất dối trá.
“Tiêu Nhi, rốt cuộc con cũng trở lại.”
Lăng lão thái thái phát hiện Lăng Tiêu đầu tiên, quan †âm mà đi tới chỗ hắn: “Sao bây giờ mới trở về, nhất định đói lả rồi, bà nội bảo phòng bếp làm vài món con thích ăn, mau đi rửa tay đi!"
Nhìn xem, đây mới là sự quan tâm của người nhà, An Lan còn không nói ra được tên một món ăn hắn thíchI
“Con trai, con đã trở lại.
Nghe thấy giọng nói của An Lan, bước chân Lăng Tiêu không tạm lấy một giây.
An Lan nhìn bóng dáng của Lăng Tiêu, đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, miệng lại cười nói: “Đứa nhỏ này, vẫn không lễ phép như thế.”
Cuối cùng Lăng Tiêu cũng ngồi xuống, vừa ngồi liền nghe thấy An Lan dùng giọng điệu như ật quý mà gọi tên hắn: “Tiêu Nhi, con thấy em gái trông có giống con không.”
An Lan và Tích Nhi ngồi ở đối diện Lăng Tiêu, mà bên cạnh Lăng Tiêu lần lượt là Lăng Thiên Vũ và Lăng lão thái thái.
Lăng lão thái thái cũng vui mừng nói: “Hai anh em tụi nó thật sự rất giống nhau, chờ Tích Nhi của chúng ta trị mặt xong thì nhất định là mỹ nhân khuynh quốc. khuynh thành.”
Lúc này lão thái thái còn không biết tối hôm qua Lăng Hoa Thanh trúng đạn, bà vẫn đắm chìm trong niềm vui nhận cháu gái, mặt rất hồng hào, khí sắc rất tốt.
Lăng Tiêu nhìn vào gương mặt to bằng bàn tay của Tích Nhi, mái tóc dài đến thắt lưng của cô được An Lan cột lên, gương mặt tinh xảo lại không lành lặn lộ ra.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện Tích Nhi có ngũ quan rất xinh đẹp, đặc biệt là hai mắt, sạch sẽ trong trẻo như có thể gột rửa linh hồn con người.
Tích Nhi hơi đỏ mặt, cúi thấp đầu xuống, cái bớt màu đỏ tươi trên trán có vẻ đặc biệt chói mắt.
'Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra một tia dịu dàng ôn hoà hiêm có: “Tích Nhi thật sự rất xinh đẹp.”
Được Lăng Tiêu khen, Tích Nhi kinh ngạc lại mừng rỡ: “Anh hai, anh thật sự cảm thấy Tích Nhi xinh đẹp sao?”
*Ừ”” Lăng Tiêu gật đầu: “Anh không nói dối.”
Cậu nhóc ngồi bên cạnh Lăng Tiêu gật đầu, tỏ vẻ mình có thể chứng minh Lăng Tiêu chưa bao giờ nói dối.
Tích Nhi thực vui vẻ, sau đó lại tự ti che lại nửa bên mặt mọc đầy đốm đỏ của mình: “Nhưng mà mặt Tích Nhi không giống mọi người.”
Đồ ăn được bưng lên, Tích Nhi ăn một chút liên hết muốn ăn, dạ dày cô đã quen ăn ít, hôm nay ăn phong phú cả ngày, còn dung không ít điểm tâm ngọt, dạ dày hơi khó tiêu
Lão thái thái vội hỏi: “Tích Nhi, sao con không ăn?”
Tích Nhi chống đôi tay lên khuôn mặt nhỏ, hơi buồn mà nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh hai, Tích Nhi nhớ chị dâu.”
Không khí trên bàn cơm lập tức thay đổi, mấy ánh mắt cùng nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn như không nghe thấy, vẫn thong dong thản nhiên lại không mất ưu nhã ngồi ở đó ăn cơm.