Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 262




Lam Tiếu gửi hình mình chụp được cho Lăng Phi, trải qua một hồi thuyết phục, Lăng Phi đồng ý gửi ảnh cho Lăng Tiêu.

Mấy tấm ảnh của Lam Tiếu chụp rất mờ ám.

Một tấm là Thịnh Hoàn Hoàn bị Đường Nguyên Minh đè dưới thân, hai người nhìn chăm chú vào đối phương, trong ánh mắt chuyên chú của Đường Nguyên Minh mang theo cưng chiều, bàn tay như dịu dàng vuốt ve gương mặt cô.

Một tấm là lúc Thịnh Hoàn Hoàn chiến thắng, giơ ngón tay giữa lên với Lệ Hàn Tư, cười thực quyến rũ vui vẻ.

Nhưng bức ảnh này không chụp cô dựng ngón giữa, hơn nữa từ góc độ bức ảnh, cô như đang cười với Đường Nguyên Minh, nâng tay lên ôm lấy cổ anh.

Còn có một tấm là lúc Đường Nguyên Minh kéo cô lên, cô đâm vào ngực anh, ảnh này chụp từ mặt bên, thân thể hai người hoàn toàn dính vào nhau, không có kế hở.

Đường Nguyên Minh cúi đầu, mặt Thịnh Hoàn Hoàn ép sát vào ngực anh, Đường Nguyên Minh giơ tay lên ôm lấy hông Thịnh Hoàn Hoàn, bức ảnh này nhìn như họ đang thân mật ôm nhau. 

'Tấm cuối cùng là Đường Nguyên Minh tháo mũ của Thịnh Hoàn Hoàn xuống, bàn tay đặt lên đầu cô, dịu dàng xoa tóc.

Mà Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu, dáng vẻ hơi ngượng ngùng kia như một thiếu nữ thẹn thùng vui vẻ được người đàn ông mình thích cưng chiều.

Khi Lăng Tiêu nhìn thấy những tấm ảnh đó thì khí thế cả người hoàn toàn thay đổi.

Lam Miên đứng trước mặt hắn bị dọa cho tay run lên, hồ sơ rơi hết xuống đất, säc mặt từ từ trở nên tái nhợt như tờ.

Lăng Tiêu không vui liếc nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.

Cả người Lam Miên run lên bần bật, có xúc động muốn chạy trốn, nói chuyện cũng lắp bắp: “Thực... Thực xin lỗi s... sếp.”

Nói xong, cô lập tức khom lưng, nhặt hồ sơ trên mặt đất lên. 

Lăng Tiêu lạnh lão nói: “Đi ra ngoài.”

Lam Miên lập tức buông hồ sơ, lao ra khỏi văn phòng giám đốc như chạy trốn, trên trán và lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Nếu ở lại trong đó thêm một lát, Lam Miên hoài nghi mình sẽ bị hù chết.

Lăng Tiêu nhìn mấy bức ảnh kia, nhiệt độ xung quanh hạ thấp đến điểm đóng băng, gương mặt cũng đóng sương lạnh, như ngọn núi băng ngàn năm có thể đông chết người.

Ngoài cửa quán bar, lúc này Vinson cảm thấy hơi đau đầu, anh ta thấy Mộ Tư đi theo đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn bước vào quán bar, anh vốn nên báo cáo tình huống này cho Lăng Tiêu.

Nhưng anh lại không muốn làm như thế...

Vinson do dự một lát, cuối cùng cất điện thoại đi, chỉ đi theo phía sau đoàn người.

Vinson cũng không biết lúc này Lăng Tiêu đã gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, bảo cô lập tức quay lại.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Nam Tầm sắc mặt tái nhợt hai mắt trống rỗng bên cạnh, trong lòng rất lo lắng, cũng không nghe ra lửa giận của Lăng Tiêu, 

chỉ giải thích với hắn: “Bên tôi có chút việc, trở về trễ một chút được không?”

“Tôi nói lập tức quay lại”


Thịnh Hoàn Hoàn cũng nổi nóng, nói một câu “Tùy anh” liền cúp điện thoại.

Cô trở lại bên cạnh Nam Tầm, Lăng Kha thấy cô thở phì phì liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn thấp giọng cả giận nói: “Bị con heo bá đạo vô lý nào đó làm tức giận, đêm nay chúng ta không say không về.”