Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 215




Hiển nhiên Lăng Tiêu cũng phát mắt vẫn lạnh nhạt, cũng không có ý đi tới bên này.

Thịnh Hoàn Hoàn kéo kéo khóe miệng, trong lòng hơi lạnh lẽo: Thế nào, là sợ cô làm hắn mất mặt sao?

Hai vợ chồng mới cưới cùng xuất hiện trong một buổi tiệc mừng thọ, bạn nữ bên cạnh Lăng Tiêu lại không phải cô, thật buồn cười!

Tất cả mọi người biết cô kết hôn với Lăng Tiêu là tự đưa tới cửa, Lăng Tiêu căn bản không yêu cô.

Hiện tại hành vi của Lăng Tiêu như đang nói cho mọi người biết cô không hề có địa vị ở Lăng gia, cô chẳng là cái gì với hẳn cả.

“Hiện tại đã biết rõ chưa?” Một tiếng nói đặc biệt mang theo ý cười vang lên, rất động lòng người.

Thịnh Hoàn Hoàn dời mắt đi, nhìn về phía người đàn ông cao lớn tuấn tú, mang theo khí chất quân nhân, đồng thời lại rất kiệt ngạo ương bướn trước mặt, khóe miệng nhếch lên cao: “Anh Minh, đã lâu không gặp”

Đường Nguyên Minh cong cong khóe miệng, duỗi tay xoa xoa đầu cô, động tác tự nhiên, giọng nói rất cưng chiều: “Mười năm không gặp, con bé này đã lớn rồi.” 

Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ, động đậy cũng không được mà đứng yên cũng không phải.

Trước kia Đường Nguyên Minh thích nhất là xoa đầu cô như vậy, khi đó cô còn nhỏ, không có phân biệt nam nữ, cũng không cảm thấy như vậy có gì không ổn.

Hiện tại nhiều năm không gặp, quan hệ trở nên rất mới lạ, đột nhiên làm ra động tác thân mật như thế làm cô thực không thích ứng, cũng làm cô nhớ tới Mộ Tư.

Trước kia khi ở bên cạnh Mộ Tư, anh ta cũng thích sờ đầu cô như vậy...

Cũng may rất nhanh Đường Nguyên Minh đã thu tay lại, trong mắt có một tia ảm đạm chợt lóe qua, sau đó mất mát nói: “Xem ra em chỉ nhớ tên của anh, những chuyện khác đều đã quên rồi.”

“Sao thế được, khi còn nhỏ em thường xuyên chạy theo phía sau anh mà, lúc em bị ăn hiếp là anh Minh bảo vệ em, sao em dám quên ân tình này?”

Qua mười năm, tuy rằng rất nhiều ký ức đã mơ hồ không rõ, không thể thuộc như lòng bàn tay, nhưng có một số việc đã khắc sâu vào đầu quên không được.

Hiển nhiên Đường Nguyên Minh thực vừa lòng với câu trả lời của Thịnh Hoàn Hoàn: “Không quên thì tốt, khi còn nhỏ anh thay em ăn đòn không ít.”

Trước kia Thịnh Xán chỉ có một đứa con gái là Thịnh Hoàn Hoàn, ông dự tính bồi dưỡng cô thành người nối nghiệp của mình, cho nên yêu cầu đối với cô đặc biệt nghiêm khắc.

Nhưng khi còn nhỏ Thịnh Hoàn Hoàn rất nghịch, không có năng khiếu còn không chịu học hành, ngày nào cũng chuồn ra ngoài chơi với một đám bạn nối khố, thường xuyên làm Thịnh Xán tức đến mức dùng gia pháp hầu hạ.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì khế cười, mặt mày tươi đẹp: “Sao dám quên, hôm nào mời anh ăn cơm, báo đáp ân tình của anh được không?”

Đường Nguyên Minh không chút khách sáo: “Được! Nhưng một bữa không đủ.”

“Anh muốn mấy bữa cũng được, anh nhớ thêm số của em”

Cách đó không xa, Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh thân mật với nhau như vậy thì khí thế trở nên càng lạnh lẽo.

Người đàn ông vừa nói chuyện với hẳn lo sợ bất an, cho rằng mình đã nói câu nào đắc tội ông lớn đây, anh ta im lặng nhìn Lam Nhan xin giúp đỡ, cô ta lắc lắc đầu.

Tâm mắt của Lam Nhan cũng dừng lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh, dịu dàng cười nói: “Quan hệ giữa Thịnh tiểu thư và Đường Nguyên Minh có vẻ không tồi.”