Đối với Thịnh Hoàn Hoàn, các tiểu thư đâu chỉ đơn giản hâm mộ ghen tị cô thôi!
Nhưng tối nay trong mắt không ít tiểu thư đều mang theo trào phúng, khinh thường và coi rẻ, hình như trong lòng rất khinh khi Thịnh Hoàn Hoàn, đang chờ xem trò cười của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã quen với những ánh mắt đó, cô dắt tay Lăng Thiên Vũ, bước từng bước vào bên trong, lúc nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc kia thì môi đỏ hơi nhếch lên.
Bên tai truyền đến vài câu trào phúng, cô không để ý mà trực tiếp đi tới trước mặt Đường lão thái thái: “Bà nội Đường”
Sắc mặt Đường lão thái thái hồng nhuận, đang vui tươi hớn hở nói chuyện với mấy vị phu nhân, hiển nhiên các vị phu nhân đều có dụng ý khác, thỉnh thoảng đánh giá Đường Nguyên Minh đang đứng phía sau lão thái thái.
“Hoàn Hoàn, mau tới đây để bà nội nhìn xem.”
Đường lão thái thái vừa thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì nhiệt tình năm lấy tay cô, nhìn chằm chằm cô: “Ai nha, thật là càng lớn càng đẹp, nhìn khuôn mặt nhỏ này non đến mức có thể véo ra nước, Lăng Tiêu thật là hạnh phúc.”
Khi nói lời này, trong lòng Đường lão thái thái có chút chua chát.
Cũng may bà nội của Lăng Tiêu không có tới, nếu không hiện tại cái đuôi đã hất lên tận trời rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười ngoan ngoãn: “Con nghe mẹ nói khi còn trẻ bà mới đẹp, phải gọi là mỹ nhân đứng đầu, chỉ liếc một cái đã mê hoặc ông Đường mất rồi."
Đường lão thái thái cười đến không khép miệng được: “Đã là chuyện của ngày tháng năm nào rồi, hiện tại già đến mức mặt đầy nếp nhăn, đâu còn phong độ của ngày xưa nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt: “Bà khiêm tốn quá, bà soi gương đi, sắc mặt hồng nhuận, ngũ quan no đủ, bà 50 tuổi còn nhiều mọi người nói có phải không?”
Các vị phu nhân: “..." 'Thứ nịnh nọt!
Tất nhiên các vị phu nhân đều liên tục gật đầu, dùng đủ cách khen Đường lão thái thái trẻ tuổi, giữ gìn tốt, làm Đường lão thái thái cười không khép miệng lại được.
Đường Nguyên Minh nhìn cô gái khí chất cao quý, lại không giảm độ xinh đẹp trước mắt thì bất giác nhếch miệng lên cười.
Cô thật sự chẳng thay đổi chút nào, tính cách vẫn giống khi còn nhỏ như đúc. Đặc biệt là lúc nịnh hót, thật là cực kỳ đáng yêu...
Sau một hồi nói chuyện với nhau, Đường lão thái thái thật sự quá yêu thích Thịnh Hoàn Hoàn, vấn luôn nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn không buông.
Trong lòng bà rất hối hận vì đã không sớm vươn tay ra giúp lúc Thịnh gia xảy ra chuyện, nếu không con bé này đâu có rơi vào Lãnh gia.
Giao tình giữa hai nhà Đường, Thịnh vẫn luôn không tồi, sau này vì bên ngoài lời ra lời vào mà hạn chế lui tới, nhưng vẫn âm thầm có liên hệ.
Miệng đời đáng sợ, từ xưa quan hệ giữa thương gia và giới chính trị rất nhạy cảm.
Khi Thịnh gia xảy ra chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn bị Mộ Tư hủy hôn nên bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, bao nhiêu đôi mắt ở Hải Thành đều nhìn chằm chằm vào họ, cho nên Đường gia chậm chạp không dám ra tay.
Hiện tại Đường lão thái thái rất hối hận, chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi...
Đường lão thái thái không khỏi nhìn về phía sau, sau đó thì âm thầm thở dài.
“Bà sao vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện cảm xúc của Đường lão thái thái thay đổi thì quan tâm hỏi.
Lúc này Đường Nguyên Minh mới tiến lên, giọng nói đầy từ tính thực đặc biệt: “Vì sao bà nội thở dài, em nhìn qua kia là biết ngay thôi.”
Mà Lam Nhan mặc một bộ sườn xám trang nhã vừa người, dáng người mảnh khảnh, đường cong quyến rũ, như chim nhỏ e ấp mà đứng bên cạnh Lăng Tiêu.
Lam Nhan. Lại là cô tai
Thì ra đêm nay hắn ra cửa là tới tham gia tiệc mừng thọ. Không chỉ như thế, còn đi cùng với Lam Nhan.
Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn đã hiểu vì sao ánh mắt vừa rồi những người đó nhìn cô đều tràn ngập cười nhạo, khinh thường, thậm chí còn có thương hại.