Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1156




Lúc này nhắc đến hai chữ "hacker", Diệp Sâm còn cảm thấy mất mặt.

Diệp Sâm vừa rồi kiểm tra tài khoản của Đẹp gái số 1 (Lăng Kha), tuổi hiển thị trên đó là: 13 tuổi!

13 tuổi, chẳng phải là mấy đứa học sinh cấp hai sao?

Diệp Sâm làm sao biết, con số 13 là số tuổi Lăng Kha chơi game lần đầu tiên, cách đây đã mấy năm rồi, cô ta chỉ lười sửa mà thôi!

Trong lúc ba người đàn ông đang trách móc lẫn nhau, ván game thứ tư đã bắt đầu, trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng nhạc nền game.

Phùng Việt nhìn ba người đàn ông ôm chặt điện thoại không buông, bất đắc dĩ lắc đầu: Đây rõ ràng là ba thiếu niên nghiện game mài!

Nhìn xem, nhìn xem bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của bọn họ bây giờ kìa, có chút nào là dáng vẻ trầm ổn của người đàn ông trưởng thành chứ?

Phùng Việt thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng bệnh, đến trước mặt Vương Vận Thị, trong ánh mắt đầy mong đợi của cô, lắc đầu nói: "Xin lỗi Vương tiểu thư, sếp nhà tôi đang chơi game với Đường thiếu gia và Diệp thiếu gia, đang là thời khắc quan trọng của trận chung kết, thực sự không thể nào rảnh rỗi gặp cô, cô về trước đi!"

Nói như vậy, Vương tiểu thư hẳn là nhận thức được, sếp nhà bọn họ lạnh lùng vô tình đến mức nào rồi chứ?

Một người đàn ông thà chơi game cũng không muốn gặp người phụ nữ thích mình, một là người đàn ông không hiểu chuyện yêu đương, hai là người đàn ông đó đồng tính, hoặc là thực sự không có hứng thú với người phụ nữ kial

Cô ấy đã hiểu chưa? Sắc mặt Vương Vận Thi trắng bệch, ngay lúc Phùng Việt cho rằng cô ấy nên

từ bỏ rồi, lại nghe thấy cô ấy hỏi: "Có thể cho tôi biết Lăng Tiêu đang chơi game gì không? Tôi cũng muốn học."

"Học á?" Khóe miệng Phùng Việt giật giật: "Vương tiểu thư, mấy cái đó là để chơi, không phải để học. Hơn nữa tôi theo sếp nhà tôi nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên thấy sếp nhà tôi chơi game." "Tôi đoán là do hai ngày nay thực sự quá rảnh rỗi, cho nên sếp muốn tìm việc gì đó làm, giết thời gian. Hoặc là muốn phát triển ngành nghề thi đấu game gì đó, hầy, ai biết được chứi"

Phùng Việt nói một tràng dài, nhưng Vương Vận Thi chỉ nghe lọt tai một câu.

Lăng Tiêu là lần đầu tiên chơi game, chứ không phải trận chung kết gì đó như Phùng Việt vừa nói, có nghĩa Lăng Tiêu thực sự không muốn gặp cô ấy sao?

Nhìn thấy sắc mặt Vương Vận Thi càng thêm trắng bệch, Phùng Việt tiếc nuối nói với cô ấy: "Vương tiểu thư, cô là một người phụ nữ rất tốt, nhưng sếp nhà tôi đã có người trong lòng rồi, cho nên cô đừng phí công vô ích nữa."

Vương Vận Thi hỏi: "Anh đang nói đến Thịnh Hoàn Hoàn sao?"

Phùng Việt gật đầu: 'Đúng vậy."

Vương Vận Thi nói: 'Lăng Tiêu và cô ta đã kết thúc rồi, hơn nữa là Thịnh Hoàn Hoàn đá anh ấy."

"Cái gì cơ?"

Phùng Việt không thể tin được.

Khoảng thời gian này Phùng Việt luôn ở bên cạnh Lăng Tiêu, cho nên thấy rất rõ Lăng Tiêu đau khổ, dẫn vặt ra sao, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ

Thịnh Hoàn Hoàn.


"Không sao, tôi có thể đợi." Sắc mặt Vương Vận Thi trắng bệch, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt tràn

đầy kiên định: "Tôi có thể đợi anh ấy chữa lành vết thương, hoàn toàn buông bỏ. Thịnh Hoàn Hoàn."

Cuối cùng cô ấy lại khế khom người với Phùng Việt: "Cảm ơn anh, thư ký Phùng, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những điều này, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu."

Nói xong, Vương Vận Thi xoay người, tao nhã rời đi.