Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1155




Thế là ván thứ ba bắt đầu!

Bốn phút sau...

Đẹp gái số 3 (Thịnh Hoàn Hoàn): "Không tệ, kiên trì thêm được một phút, ba đứa nhóc cố gắng lên!"

Ba đứa nhóc!

Mấy chữ này khiến sắc mặt ba người đàn ông Lăng Tiêu, Đường Dật và Diệp Sâm đồng loạt trở nên khó coi.

Đường đường là ba ông lớn của Thành phố Hải, vậy mà trong trò chơi này, ngay cả mấy con nhóc kia, bọn họ cũng không bằng.

Ngoài cửa phòng bệnh VIP, Phùng Việt nhìn thấy Vương Vận Thi đến.

Vương Vận Thi dừng lại trước mặt Phùng Việt, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười với anh ta: "Thư ký Phùng, đây là cơm tối, phiền anh chuyển cho Lăng Tiêu giúp tôi."

Chưa đợi Phùng Việt lên tiếng, Vương Vận Thi lại nói tiếp: "Hôm nay tôi chuẩn bị nhiều hơn một chút, chắc là đủ cho cả anh và Lăng Tiêu cùng ăn. Còn bó hoa này là tôi mới hái, phiền anh chuyển vào trong luôn."

Nói xong, Vương Vận Thỉ lùi lại một bước, khế khom người với Phùng Việt: "Vậy... tôi về trước."

Phùng Việt nhìn bó hoa và hộp cơm trên tay, có chút không đành lòng gọi Vương Vận Thi lại: "Vương tiểu thư"

Vương Vận Thi dừng bước, đôi mắt trong veo đầy mong đợi nhìn Phùng Việt.

Phùng Việt càng thêm không đành lòng: "Vương tiểu thư, cô đừng mang cơm đến nữa, sếp của chúng tôi thực sự không ăn đâu."

Bao nhiêu lần cô ấy mang cơm đến là bấy nhiêu lần chui vào bụng của Phùng Việt.

Người xưa hay dạy, ăn của người ta thì phải biết điều, đừng làm khó dễ họ, khiến anh ta mỗi lần đối mặt với Vương Vận Thi đều cảm thấy áy náy.

Đôi mắt Vương Vận Thi tối sầm lại, sau đó lại nói với Phùng Việt: 'Không sao, tôi vẫn sẽ mang đến, tôi tin rằng có một ngày, anh ấy sẽ cảm nhận được tấm lòng của tôi."

Phùng Việt im lặng một lúc: "Cô đợi chút, tôi vào báo cáo một tiếng."

Phùng Việt đi vào, đặt hoa và hộp cơm lên bàn ở phòng khách, sau đó gõ cửa bước vào phòng bệnh.

Vừa đẩy cửa ra, Phùng Việt đã nghe thấy Đường Dật mắng ần lên: "Dám coi thường ông đây, xem ông đây xử đẹp mấy đứa con gái các cô."

Lại nhìn thấy Diệp Sâm nghiêm mặt, Lăng Tiêu cũng lạnh lùng. Phùng Việt tò mò đi tới, vừa nhìn đã suýt nữa rớt cằm. Ba vị này vậy mà đang chơi game, hơn nữa còn chơi thua ba cô nhóc.

Phùng Việt đứng bên cạnh Đường Dật một lúc, nhìn thấy sếp nhà mình bị ba cô nhóc khinh bỉ một trận, nhận được ba biểu tượng cảm xúc đào hố chôn.

Diệp Sâm nói: 'Ba cô nhóc này thật quá đáng!”

Đường Dật tức giận ngút trời: "Lăng Tiêu còn ngây ra đó làm gì, mau bắt đầu đi, ván này chúng ta nhất định phải lật ngược tình thế"

Lăng Tiêu lạnh lùng ra lệnh: "Tự mình xem lại chiến thuật."

Liên tiếp ba ván bị ba cô nhóc khinh bỉ, mất mặt đủ rồi!

Đường Dật: "..."

Diệp Sâm: '...'

Phùng Việt do dự một lúc, nói với Lăng Tiêu: “Sếp, Vương tiểu thư đến rồi, đang ở bên ngoài!"


Phùng Việt: "Sếp, Vương tiểu thư vẫn còn..."

Lăng Tiêu nhìn Đường Dật bằng ánh mắt sắc bén: "Bắt đầu đi, Đường Dật, lần này cậu còn kéo chân sau nữa, tôi sẽ điều cậu đến châu Phi."

Đường Dật lập tức khóc lóc: "Lăng Tiêu, cậu cần gì phải làm khó tôi chứ, tôi chỉ là một bác sĩ, sao có thể so với hai hacker các cậu được?"

Diệp Sâm hắt một gáo nước lạnh vào mặt anh ta: "Đối thủ chỉ là ba học sinh cấp hai, cậu còn có mặt mũi kiếm cớ?”