Khi cô đi ra từ phòng tắm thì đã nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi bên giường mình.
Thịnh Hoàn Hoàn trừng mắt nhìn, cho là mình ngâm nước quá lâu nên hoa mắt, ai ngờ Lăng Tiêu thật sự đang ngồi bên giường cô: “Tại sao anh lại đến nữa?"
Người đàn ông này trèo tường đến ghiền rồi đúng không?
Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ mới đi ra từ phòng tắm, làn da trắng nõn toàn thân được bao trùm bởi một lớp màu hồng, ngon miệng đến mức khiến hắn muốn nuốt cô vào trong bụng.
Lăng Tiêu ép mình dời ánh mắt khỏi người cô, sau đó tháo hai cái nút áo ra, cầm lấy quần áo Bạch quản gia đưa tới rồi đi vào phòng tắm, cao ngạo để lại một câu: “Mượn phòng tắm của em một lát."
Thịnh Hoàn Hoàn muốn tức điên, đôi môi bị hắn căn bắt đầu nhói đau.
Không được, cô phải lập phép tắc cho Lăng Tiêu, đêm nay tuyệt đối không để hắn ở lại nơi này qua đêm.
Lăng Tiêu đi ra từ phòng tắm thì đã nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngồi giữa giường, hai tay chống lên eo như đang chuẩn bị ra chiến trường.
Lăng Tiêu nhếch môi rồi lấy ra một cái hộp từ trong túi.
Thịnh Hoàn Hoàn bị ngó lơ nên rất tức giận, khí thế bừng bừng nhìn Lăng Tiêu mà nói: “Lăng Tiêu, em cảm thấy chúng ta cần nói chuyện rõ ràng..."
Lời còn chưa nói hết đã nhìn thấy Lăng Tiêu lấy ra một cây kim từ trong hộp. Thịnh Hoàn Hoàn biến sắc: “Anh đang làm gì?"
Lăng Tiêu không ngẩng đầu: “Tiêm chất kháng sinh, những con sói rằn bọ cạp gì đó đều có rất nhiều bệnh khuẩn, cho nên phải tiêm chất kháng sinh."
Thịnh Hoàn Hoàn: “..." Cô quên trên người hắn còn bị thương chồng chất.
Lăng Tiêu tiêm một mũi vào tay trái phải của mình rồi đóng hộp lại và nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Vừa rồi em muốn nói cái gì với tôi?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “Em... Em muốn hỏi có cần bôi thuốc giúp anh sao?” Được rồi, nể tình hắn bị thương, đêm nay tạm thời giữ hắn ở đây một đêm. Đáy mắt thâm thúy của Lăng Tiêu lướt qua một tia gian xảo, lấy cái hộp khác ra rồi đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó kéo áo choàng tắm xuống để lộ ra vết thương trên người: “Bôi đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vết thương trên người Lăng Tiêu, nhất là vết sói cắn trên cánh tay thì cánh mũi lập tức cay cay, hốc mắt ẩm ướt: “Đau không?"
Lăng Tiêu nhìn chóp mũi đỏ bừng và nước mắt long lanh của cô thì nói một câu trái lương tâm: “Không đau."
Người phụ nữ này làm bằng nước sao? Nhiều nước mắt như vậy là muốn làm hắn đau lòng chết sao?
Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi nhiều nữa mà cẩn thận bôi thuốc cho Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm làn da mịn màng của cô, ai cũng nói Thịnh Hoàn Hoàn xinh đẹp bẩm sinh, lời nói này không phải khoa trương, cô đã hai mươi mấy tuổi mà da non mịn như trứng luộc, gió thổi qua là rách.
Lăng Tiêu nhịn không được liếc qua ngực Thịnh Hoàn Hoàn, nhớ tới phong cảnh bên trong, lại nghĩ tới những lời nói của Lăng lão thái thái thì tâm tư lập tức nhộn nhạo.
Nếu như cô thật sự có con của hắn thì cả đời cô sẽ là người của hắn, chạy. cũng chạy không thoát.
"Được rồi." Thịnh Hoàn Hoàn đậy hộp thuốc lại rồi lại nhẹ nhàng thổi thổi trên cánh tay hắn, sau đó nâng gương mặt tinh xảo xinh đẹp lên nhìn hắn.
Lăng Tiêu nhìn đôi mắt hạnh ướt sũng của cô thì trái cổ khẽ động mấy lần, đột nhiên đưa tay đẩy ngã cô rồi ép cả người xuống, ánh mắt triền miên nhìn cô: “Hoàn Hoàn, chúng ta..."
Sắc mặt Lăng Tiêu thối hơn, đặc biệt cường thế mà nói: “Vậy ngày mai chúng ta tái hôn, ngày mai làm hôn lễ luôn."
“Thức dậy đi, trời còn chưa sáng." Cho nên đừng nằm mơ giữa ban ngày!
Thịnh Hoàn Hoàn tránh ra khỏi cánh tay hắn, sau đó võ nhẹ vị trí bên cạnh rồi nhếch môi cười với hắn: “Nên đi ngủ thôi Lăng tiên sinh."
Lăng Tiêu nhụt chí nằm xuống bên cạnh cô, bóp cằm của cô để cô nhìn mình: “Thịnh Hoàn Hoàn, em nhất định là Yêu Cơ mà Thượng Đế phái tới tra tấn tôi."