Thịnh Tư Nguyên liếc ra ngoài cửa rồi thấp giọng nói với Tô Quy: “Đó là đứa cháu rể chưa vào nhà của tôi."
Cháu rể chưa vào nhà? Lời nói này giống như Lăng Tiêu muốn đến ở rể ấy. Nhưng lấy hiểu biết của Tô Quy đối với thực lực của Lăng Tiêu thì Thịnh Tư
Nguyên nhiều lắm cũng chỉ là chiếm lợi ngoài miệng thôi: “Ánh mắt của cháu anh không tệ."
Thịnh Tư Nguyên nghe xong lời này lập tức không chịu: “Cái gì gọi là ánh mắt cháu tôi không tệ? Tôi cho anh biết, người theo đuổi cháu tôi có thể xếp từ thành Tây tới thành Đông, anh phải nói ánh mắt của Lăng Tiêu không tệ."
Tô Quy lại như bốn lạng chống ngàn cân: “Lấy tướng mạo và quyền thế của Lăng Tiêu người ta thì phụ nữ theo đuổi cậu ta không xếp từ thành Tây tới thành Đông sao?"
Thịnh Tư Nguyên nhất thời không phản bác được: “Anh nói đúng, xem ra tôi phải bảo Hoàn Hoàn nhà tôi thận trọng suy xét thêm, dù sao bên cạnh Lăng Tiêu có quá nhiều cám dỗ."
Tô Quy tức giận: “Anh nói lời này thật là vong ân phụ nghĩa, xứng với Lăng Tiêu người ta sao? Xem ra lần này tôi đi ra không nên đến Thịnh gia."
Thịnh Tư Nguyên bị lời nói của Tô Quy làm hơi xấu hổ: “Tôi không có ý đó..."
Mộ Tư nghe hai cụ nói đùa thì trong lòng cực kỳ khó chịu, cô gái mà họ nói đến chỉ thiếu chút nữa đã được gả cho anh ta.
Nếu lúc ấy anh ta không bỏ cô rời đi thì lúc này trong bụng cô đã mang đứa con của anh ta rồi.
Nhưng trên thế giới này cái gì cũng có, nhưng không có nếu.
Chuyện đã qua rồi, dù bạn có dùng hết mọi cách cũng không thể thay đổi thời gian.
Một lát sau Thịnh Tư Nguyên đẩy Mộ Tư ra ngoài và nói tin tức tốt này cho. Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì cuối cùng tảng đá luôn đè nặng trong lòng cô cũng biến mất, cô cười nói với Mộ Tư: “Chúc mừng anh."
Nụ cười của Mộ Tư vẫn dịu dàng sạch sẽ, nhưng có thêm chút phiền muộn nhàn nhạt: “Hôm nào anh sẽ đi thăm bác trai."
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn đang cười, nhưng câu trả lời của cô lại rất lạnh lùng: “Tôi nghĩ ba tôi sẽ không muốn gặp anh."
Mặc dù lời này rất tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật. Lúc trước Mộ Tư quá nhãn tâm, dù Thịnh Xán cầu khẩn như thế nào thì trái tim anh ta vẫn lạnh lẽo như đá, về sau Thịnh Xán xảy ra tai nạn, anh ta vẫn không quay đầu lại.
Tình cảm và ân tình nhiều năm qua chẳng là gì trong mắt anh ta cả, nếu đã như vậy thì cần gì gặp lại nữa?
Mộ Tư nói: “Anh không xin ông ấy tha thứ cho mình, chỉ muốn cảm ơn ông ấy đã dốc lòng dạy bảo nhiều năm qua."
Nói xong, anh ta nhìn về phía Lăng Tiêu đứng sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn: “Chuyện ngày hôm nay rất cảm ơn Lăng tổng, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này."
lỗi anh Mộ Tư, vừa rồi em chỉ hiếu kì muốn nhìn một cái, không ngờ lại bị người kia phát hiện."
Mộ Tư nhìn đôi tay bất an siết chặt quần áo của Bạch Tuyết mà thở dài khe khẽ rồi đưa tay sờ đầu cô ta: “Không có gì, em an tâm ở lại đi, qua hai ngày nữa anh cho người đưa em trở về.
Đáy mắt Bạch Tuyết lướt qua một tia lạnh lẽo rồi ngoan ngoấn khẽ gật đầu: “Được."
Sau khi đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi thì Lăng Tiêu liền nói với Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh Lão lên xe trước, cháu và Hoàn Hoàn tiễn Tô Lão."