"Hiện tại làm được ngay luôn."
Tô Quy cười cười, lấy ra một bao vải cứng từ trong túi áo rồi mở ra đặt trong lòng bàn tay, từng cây châm bạc xuất hiện ở trước mắt.
Mộ Tư nhíu mày lại, Tô Quy bất mãn bảo bối của mình bị ghét bỏ nên chỉ vào. châm bạc trên tay và nói: “Cậu yên tâm, cả bao đựng cũng được dùng nước sôi nấu qua, không có vi khuẩn."
Mộ Tư xấu hổ nói: “Tô Lão, tôi không có ý này."
Tô Quy không để ý nữa mà ngồi xổm xuống bên chân anh ta rồi đột nhiên nói một câu: “Ngơ ra đó làm gì, còn không cởi quần đi?"
Dù Mộ Tư bình tĩnh đến mất thì lúc này cũng đỏ mặt.
"Đàn ông con trai đỏ mặt cái gì, không phải không mặc đồ lót đó chứ?” Mặt Mộ Tư lập tức đỏ tới mang tai: “Tô Lão nói đùa, đương nhiên là có."
Tô Quy không đùa anh ta nữa mà đứng lên: “Được rồi, thôi trở về phòng đi!" Thịnh Tư Nguyên nghe xong lập tức tiến lên: “Anh Tô, tôi đến giúp anh."
Nói xong, ông ấy cẩn thận nhận lấy châm bạc trong tay Tô Quy rồi nâng niu như bảo bối.
Sao Tô Quy có thể không nhìn ra tâm tư của Thịnh Tư Nguyên?
Ông ấy liếc Thịnh Tư Nguyên một cái rồi đẩy Mộ Tư đi qua cua quẹo tiến vào phòng khách do anh ta chỉ.
Khi Tô Quy vừa bắt đầu châm cứu thì Mộ Tư không cảm thấy đau đớn gì, nhưng khi số châm trên đùi anh ta ngày một nhiều lên, cảm giác đau đớn đã truyền đến từ lòng bàn chân.
Mộ Tư "Ồ" một tiếng, lập tức khó tin nhìn xem Tô Quy: “Tôi... Tôi thấy đau."
Tô Quy lạnh nhạt liếc anh ta như đang nói anh ta làm quá: “Tiếp theo sẽ càng đau, cố nhịn cho tôi."
Nói xong, ông ấy cầm lấy một cây châm rồi đâm vào lòng bàn chân Mộ Tư trong ánh mắt kích động của anh ta và Thịnh Tư Nguyên.
Mộ Tư siết chặt xe lăn, cảm thấy đau đớn càng mãnh liệt.
Lúc này Tô Quy lại cầm lấy một cây châm, lộ ra vẻ mặt khổ não y như vừa rồi.
Trong lòng Mộ Tư đau nhói, lúc này Tô Quy đang khổ não nhìn phần chân cụt của anh ta.
Thì ra vẻ mặt nặng nề vừa rồi của Tô Quy là do phần thiếu hụt của Mộ Tư. Mộ Tư siết chặt xe lăn, mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp lòng bàn tay của anh ta.
Thịnh Tư Nguyên thấy thế thì nhịn không được hỏi Tô Quy: “Không thể dùng huyệt vị khác thay thế sao?”
Mộ Tư cũng mong đợi nhìn về phía Tô Quy, lại nghe ông ấy nói: “Kiên nhẫn một chút."
Châm cuối cùng đâm vào phần chân cụt của Mộ Tư.
Sự đau đớn cùng cực này làm Mộ Tư kéo căng thân thể, nhưng cũng làm anh ta vui đến phát khóc.
Cái chân còn lại của anh ta cũng có tri giác rồi!
Sự đau đớn này là niềm vui khôn cùng đối với Mộ Tư.
"Xong rồi." Tô Quy dặn dò Mộ Tư: “Chân của cậu đã khôi phục tri giác, nhưng bây giờ còn chưa thể xuống đất đi đường, tôi kê cho cậu mấy ngày thuốc, tiếp tục làm vật lý trị liệu dựa theo phương pháp của bệnh viện, một tuần sau có thể thử xuống đất."
Mộ Tư kích động nắm chặt tay Tô Quy: “Cảm ơn, Mộ Tư vô cùng cảm kích ân tình của Tô Lão."
Tô Quy sờ sờ chòm râu dê: “Cậu không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn thằng nhãi không muốn sống bên ngoài."
Thịnh Tư Nguyên lập tức nghĩ đến ấm trà đã uống trước khi ra cửa, lập tức. nhắm vào nó: “Xin anh Tô yên tâm, ngày khác tôi nhất định đưa mấy hộp trà ngon đi qua gặp anh."
Tô Quy nói: “Vậy còn tạm được, thằng nhóc bên ngoài là gì của anh?"
Ngày đó vội vàng quá nên Tô Quy không hỏi nhiều.
Hiện tại hợp ý với Thịnh Tư Nguyên nên ông ấy không khỏi hỏi thêm vài câu.