Sau bữa ăn, Thịnh Xán phất phất tay với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, ba có mấy câu muốn nói với Lăng Tiêu, con đi lên lầu đi."
"Dạ!" Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu khẽ gật đầu với cô.
Trải qua một bữa cơm, Thịnh Hoàn Hoàn đã biết Thịnh Xán và Thịnh Tư Nguyên không phải đối thủ của Lăng Tiêu nên cũng không lo lắng như vừa rồi.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên lầu, Lăng Tiêu kéo ống tay áo lên pha trà.
Thịnh Xán nhìn vết thương đáng sợ trên tay Lăng Tiêu thì nuốt lời nói đã đến bên miệng xuống: “Vết thương trên tay cậu là sao?”
Lăng Tiêu rũ mi xuống nhìn thoáng qua rồi kéo ống tay áo xuống, ung dung giải thích với Thịnh Xán: “Bị rắn cắn."
Thịnh Xán sầm mặt lại: “Nhiều rắn như vậy?” Kéo cái gì, không phải cố ý lộ ra cho tôi nhìn à? "Chỗ đó ẩm ướt, là vùng đầm lầy nên có rất nhiều rắn."
Lăng Tiêu hời hợt nói qua đề tài này rồi lần lượt bưng trà đã pha xong đến trước mặt Thịnh Xán và Thịnh Tư Nguyên: “Bác trai, Thịnh Lão mời uống trà."
Thịnh Xán liếc Lăng Tiêu một cái rồi nâng chung trà lên thổi thổi, khẽ nhấm một hớp, sắc mặt hơi thay đổi: “Trà này là do cậu mang tới?"
Thịnh Tư Nguyên cũng ngâm nhỉ một ngụm, lông mày hơi cau lại rồi cẩn thận thưởng thức trà, sau đó ra hiệu cho Lăng Tiêu rót đầy.
Lăng Tiêu nói: “Trà này rất ngon, nhưng sản lượng quá ít, trên tay cháu chỉ có một bình."
Bây giờ đều dùng để hiếu kính ba vợ.
Thịnh Xán nhíu mày: “Trà này cả Đường Thắng Văn cũng chưa chắc có, cậu nói cậu đi theo thương nghiệp, lấy đâu ra nhiều con đường như vậy?”
Nhớ năm đó ông ấy cũng chỉ may mắn được thưởng thức một lần ở thủ đô. Thật sự là răng môi vươn vấn mùi hương, làm người ta dư vị không nguôi.
Không ngờ cách nhiều năm ông ấy lại được uống trong nhà mình, mùi vị vẫn như năm đó, làm người ta uống vào khó quên.
Lăng Tiêu cười khẽ, đôi mắt cực kỳ thâm trầm: “Nếu bác trai muốn biết thì ngày sau cháu sẽ nói cho bác biết."
Làm một người yêu trà thâm niên, Thịnh Xán rất có nghiên cứu về trà, trước. khi Lăng Tiêu đến đã chuẩn bị sẵn sàng, biết Thịnh Xán luôn nhớ thương loại trà
này nhiều năm nên mới đặc biệt mang nó đến.
Ngày sau? Là chỉ ngày hắn chính thức trở thành con rể Thịnh gia à?
Lăng Tiêu này thật sự là thời thời khắc khắc đều muốn bắt cóc con gái cưng của ông.
Thịnh Xán hừ lạnh một tiếng: “Không nói thì thôi, dù sao tôi cũng không quá muốn biết."
Dù sao trà đã đến tay ông ấy, Lăng Tiêu đừng mơ lấy về. "Được rồi, lại rót đầy cho tôi đi." Thịnh Tư Nguyên lại đặt chén trà không tới trước ấm trà.
Qua một hồi, ông ấy đã uống xong ba chén.
Xán nhìn trà trong ấm trà càng châm càng ít thì cực kỳ đau lòng, v‹ đuổi người: “Ba, không phải ba muốn đến Mộ gia sao, thời gian đã không còn sớm."
Mà Lăng Tiêu lại làm như không thấy mà nhìn lên trên lầu. Thịnh Xán tức giận mà gọi người hầu tới: “Đi gọi tiểu thư xuống đây."
Lúc này Lăng Tiêu mới nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh Lão, chúng ta nên xuất phát."
Thịnh Tư Nguyên: “... Vừa rồi không phải cậu nói còn sớm sao?"
Lăng Tiêu lại nói: “Tính tình của Tô Quy cổ quái, chúng ta phải chạy tới trước."