Trái tim căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ổn định lại.
Chỉ thấy Lăng Tiêu thản nhiên đáp trả: “Nếu bác trai không ngại thì về sau mỗi ngày cháu sẽ đến, làm đến khi bác hài lòng mới thôi."
Thịnh Xán lập tức xua tay: “Cơ hội chỉ có một lần." Mỗi ngày đến? Nghĩ hay lắm!
Nghĩ ông ấy ngốc sao mà để hắn đến mỗi ngày tán tỉnh con gái cưng của mình ngay trước mặt ông?
Nằm mơ!
"Ba..."
Thịnh Hoàn Hoàn vừa định nói chuyện đã bị Lăng Tiêu ngăn lại.
Lăng Tiêu giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh Lão, cháu đang tìm nhà giúp Tô Quy, không biết mua ở đâu càng tốt."
Ghét bỏ đồ ăn hắn nấu không ngon thì hắn chịu được, nhưng Thịnh lão gia tử cứ lấy hắn ra so với Đường Nguyên Minh hết lần này đến lần khác, hắn còn là
bên bị làm thấp đi thì không thể nhịn được.
Thịnh Tư Nguyên nghe Tô Quy muốn mua nhà thì lập tức kích động không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Đương nhiên là cách nhà tôi càng gần càng tốt!"
Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng mài!
Đến lúc đó thuận tiện "Học trộm", a không, là thuận tiện "Giao lưu" "Trao đổi" y thuật.
Nhưng vừa nói lời này ra khỏi miệng thì Thịnh Tư Nguyên đã hối hận.
Rõ ràng Lăng Tiêu đang gài bẫy ông ấy, sao ông lại ngốc đến mức chui đầu vào bẫy chứ?
Lúc này liền nghe Lăng Tiêu không nhanh không chậm nói: “Vậ chỉ sợ làm Thịnh Lão thất vọng rồi, trước mắt Tô Quy tương đối xem trọng một căn nhà ở phía đông, ông ấy nói vùng ngoại thành thanh tĩnh, không khí cũng tốt."
"Cái gì, phía đông?"
Thịnh Tư Nguyên vô cùng tức giận, Tây Thành và nơi này đều cách phía đông hơn phân nửa thành phố, đi một chuyến phải tốn hai ba giờ, Lăng Tiêu muốn làm ông ấy tức chết sao.
"Hừ, không ngon miệng không ăn nữa."
Thịnh Tư Nguyên lập tức nổi nóng, dựng râu trừng mắt vỗ mạnh đũa xuống rồi cầm hạch đào bên cạnh lên xoay "Lạch tách" liên hồi.
Thịnh Hoàn Hoàn như con giun trong bụng Lăng Tiêu và Thịnh Tư Nguyên, một con giun thông minh khôn khéo: “Ông ngoại, cơm nước xong xuôi Tô Quy muốn đến Mộ gia trị chân cho Mộ Tư, ông muốn đi xem cùng không?"
Đi trị chân cho Mộ Tư.
Vậy không phải lại có cơ hội "Học trộm" sao?
Hai mắt Thịnh Tư Nguyên lập tức sáng lên, lại liếc Lăng Tiêu một cái rồi chanh chua nói: “Có một số người, nếu không phải dựa vào túi thuốc tôi cho thì chưa chắc đã sống sót đi ra khỏi rừng Sương Mù rồi!"
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên, lập tức thừa nhận: “Ngày đó sau khi trở về,
Chúc Văn Bội và Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhau một cái, ngầm hiểu mà cười.
Thịnh Xán là người khôn khéo, nhìn một cái là biết tình hình không đúng nên nghĩ thầm: Lăng Tiêu này thật lợi hại, mới dùng có hai ba câu đã giải quyết ba vợ của ông rồi.
Phải biết rằng năm đó để cưới Thịnh Giai Âm, Thịnh Xán không biết đã trải qua bao nhiêu khảo nghiệm của Thịnh Tư Nguyên, cuối cùng mới ôm mỹ nhân về.
Bây giờ Lăng Tiêu chỉ dùng một bữa cơm đã giải quyết được ba vợ, Thịnh Xán càng nghĩ càng khó chịu, nhìn Lăng Tiêu càng không vừa mắt.