Sói đầu đàn ngã xuống đất, giãy dụa không bao lâu đã tắt thở.
Mấy con sói còn lại thấy thế thì biết hai con người trước mắt rất nguy hiểm, chỉ có thể không cam lòng từ bỏ, quay người chạy vào rừng rậm.
Lăng Tiêu che cánh tay bị cắn mà ngã bệt xuống mặt tuyết.
"Lăng Gia."
Văn Sâm lập tức tiến lên, không nói một câu dư thừa mà xé ống tay áo của hắn ra, nhìn cánh tay máu thịt be bét mà đỏ mắt sát trùng cho hắn rồi bôi thuốc. cầm máu.
Thuốc vừa đổ xuống, còn chưa kịp băng bó thì Lăng Tiêu đã nói: “Được rồi, nơi đây nguy hiểm, phải mau rời khỏi đây thôi."
Văn Sâm vác túi lên lưng rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lăng Tiêu.
Trên đường đặc biệt khó đi, nhưng Lăng Tiêu lại kiên định đến lạ thường, hắn cảm thấy những con rắn và lũ sói kia xuất hiện không phải ngẫu nhiên, mà là bị người ta dẫn tới.
Không biết đi được bao lâu, cuối cùng họ cũng đi đến bên vách núi, lúc này trời đã sáng.
Dưới mặt đất đều là sỏi đá, không có bao nhiêu thực vật sinh trưởng, ngoài một ít cỏ dại và dây leo ra thì không còn cái gì khác.
Nhưng ánh mắt của Lăng Tiêu và Văn Sâm lại rơi lên mặt tuyết trước mặt, cẩn thận một chút có thể phát hiện trên đó có cái gì đó không được tự nhiên.
Chính là những dấu vết không dễ phát hiện này đã chứng minh suy đoán trong lòng Lăng Tiêu.
Có người từng đi qua nơi này, còn cố ý huỷ đi dấu chân.
Cuối cùng trên gương mặt lạnh lẽo của Lăng Tiêu cũng xuất hiện chút vui mừng, hắn nhìn thoáng qua bên dưới vách đá: “Văn Sâm, dây thừng."
Bởi vì có vị trí địa lý kì lạ nên trên vách đá có một tầng mây thật dày bao phủ, bởi vì tầng mây này nên họ không thấy rõ tình huống phía dưới.
Lăng Tiêu suy đoán vách núi này không quá sâu, hơn nữa lân cận có lối vào bí mật, nếu không Tô Quy leo xuống bằng dây thừng là không thực tế đối với độ tuổi của ông ấy.
'Văn Sâm lập tức lấy dây thừng ra: “Lăng Gia, để tôi đi xuống trước đi."
Văn Sâm căn bản không cho Lăng Tiêu cơ hội từ chối đã buộc dây thừng lên eo mình, đầu còn lại quấn vào một dây leo to rồi leo xuống.
Đúng vậy, nơi đó là lối vào bị che giấu. Lăng Tiêu tiến lên kiểm tra thì phát hiện cửa vào sâu không thấy đáy. Lúc này Văn Sâm tìm kiếm không có kết quả vừa leo lên, nhìn quanh bốn
phía một vòng mới phát hiện Lăng Tiêu đăng xa, anh ta đi tới nói: “Lăng Gia, phía dưới là một con sông lớn, chúng ta không qua được."
Lăng Tiêu lạnh lùng chỉ chỉ dưới chân mình: “Có lẽ cửa vào ở đây."
Văn Sâm lập tức thu dây thừng lại rồi lấy đèn pin ra: “Tôi đi xuống xem một chút."