Không đúng. "Nín thở." Lăng Tiêu vội quay đầu nhìn về phía Văn Sâm.
Lúc này Văn Sâm đã đứng không vững, anh ta thở phì phò tựa vào một gốc cây, trên đầu có một con rắn xanh lè nhào tới.
"Cẩn thận." Mặt Lăng Tiêu lạnh xuống rồi ném cây gậy ra ngoài.
"Xoẹt!"
Đầu nhọn của gậy sắt ghim con rắn vào thân cây, đầu rắn rũ xuống cách Văn Sâm không đến ba cm.
Văn Sâm nhẹ nhàng thở ra rồi vô lực xụi lơ trên mặt đất.
Lăng Tiêu đi lên trước rút mấy lần mới kéo cây gậy xuống được, sau đó vô lực ngồi bên cạnh Văn Sâm, tay nhanh chóng kéo ba lô rồi lấy ra một cái bình thuốc màu xanh và đổ hai viên thuốc vào tay Văn Sâm.
Trước khi đến Thịnh Tư Nguyên đã nói với Lăng Tiêu rằng trong này có khí độc, Lăng Tiêu hoài nghi họ đang đứng ở trung tâm khí độc, bởi vì mặt đất bị một lớp tuyết thật dày bao trùm nên không nhìn thấy thứ mục nát, nhưng có thể ngửi được một thứ mùi khác thường.
Nếu thuốc mà Thịnh Tư Nguyên cho họ không có tác dụng thì hắn chỉ có thể dùng đau đớn để kích thích đầu óc tỉnh táo rồi xông ra khỏi khu vực nguy hiểm này.
Nhưng thuốc còn chưa có hiệu quả thì nguy hiểm đã đến gần.
"Hú hú hú..." Trong rừng rậm tĩnh mịch đột nhiên vang lên một tiếng sói tru, mười mấy đôi mắt sói xanh lè xuất hiện trong bóng đêm.
Sắc mặt Lăng Tiêu cực kỳ nặng nề, hắn rút súng ra hỏi Văn Sâm bên cạnh: “Anh có thể đứng lên không?”
'Văn Sâm lắc đầu, cố gắng rút súng ra, gặp nguy không loạn mà nói với Lăng Tiêu: “Ngài đi trước đi.
Lăng Tiêu lại ném cho Văn Sâm một con dao rồi mặt không đổi sắc nói thì ngồi đó đừng nhúc nhích."
Đàn sói càng ngày càng gần, sói đầu đàn bồi hồi vài vòng xung quanh mà chậm chạp không chỉ huy đàn sói tấn công.
Trong bóng tối, sói đầu đàn nhìn vào hai mắt Lăng Tiêu, ánh mắt của hai bên đều tràn ngập sát khí như cùng là động vật máu lạnh khát máu tàn nhẫn, như một lưỡi đao sắc bén.
Nhưng sói đầu đàn cũng không do dự quá lâu mà há mồm lộ ra răng nanh sắc bén rồi hú lên một tiếng với đàn sói.
Mười mấy con sói lần lượt lao về hướng Lăng Tiêu và Văn Sâm.
Lúc này khóe miệng Lăng Tiêu hiện lên nụ cười lạnh lẽo, lập tức nâng súng trong tay lên nhắm vào con sói nhào đến trước mặt mà "Phanh phanh phanh” liên tục bắn ba phát.
Ba con sói lập tức ngã vào vũng máu, máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng.
"Hú hú hú..." Sói đầu đàn trông thấy đồng loại chết đi thì phẫn nộ kêu rên rồi cùng những con sói còn lại nhào về hướng Lăng Tiêu và Văn Sâm.
"Văn Sâm."
Lăng Tiêu nắm chặt tay Văn Sâm rồi kéo anh ta đứng dậy từ dưới đất, hai người dựa lưng vào nhau, hai tay cầm súng bắn hết con sói này đến con khác.
Vừa rồi lúc con sói đầu đàn dạo quanh, thuốc mà Lăng Tiêu và Văn Sâm nuốt vào đã có hiệu quả, bọn họ đã khôi phục không ít sức lực.
tóc Văn Sâm lại bị đẩy thật mạnh từ phía sau.
Sắc mặt Văn Sâm trắng bệch, quay đầu thì nhìn thấy sói đầu đàn đang cắn vào cánh tay Lăng Tiêu, cái tay bị cắn còn cầm khẩu súng.
Một giây sau, một ánh sáng sắc lạnh đã đâm xuyên qua cổ sói đầu đàn. Con dao găm sắc bén đâm nát cổ nó.
Sói đầu đàn nghẹn ngào kêu lên rồi ngã vào vũng máu.