Lăng Tiêu nói rõ: “Là ý của Thịnh Xán."
Lăng lão thái thái lập tức phân tích: “Thịnh Xán vừa tỉnh thì tại sao lại muốn gặp cháu? Là ai nhắc đến cháu trước mặt ông ấy, ông ấy biết về chuyện cháu và Hoàn Hoàn ly hôn đến mức nào? Chẳng lẽ đặc biệt gọi cháu đến để mắng một trận? Hay là..."
Lăng Tiêu vội cắt ngang suy đoán của lão thái thái: “Bà nội bà đừng đoán, Hoàn Hoàn bảo cháu đêm nay biểu hiện tốt một chút, ý của những lời này chưa rõ sao?"
Lăng lão thái thái nghe vậy thì mắt lập tức sáng lên: “Hoàn Hoàn nói như vậy sao? Vậy cháu và Hoàn Hoàn còn có hi vọng, còn không mau đi ăn diện sửa soạn đi?"
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn quần áo trên người: “Như vầy không phải rất tốt sao?"
Hắn cũng không phải phụ nữ, ăn diện sửa soạn cái gì?
"Tốt cái gì mà tốt?" Lăng lão thái thái đặc biệt bất mãn, níu lấy Lăng Tiêu nói một tràng dài: “Cháu xem bộ quần áo này của mình đi, đen thui, đây là lần đầu tiên đi gặp cha vợ chứ không phải vội về chịu tang. Còn có sắc mặt của cháu nữa, hai ngày này làm gì mà mắt đen thui, mặt mày trắng bệch, lỡ Thịnh Xán nghĩ cháu thận yếu thì làm sao giao con gái cho cháu được?”
"Thận... Thận yếu?” Lăng Tiêu tức quá hóa cười: “Ha ha, cháu? Thận yếu?"
"Cười cái gì? Kết hôn với Hoàn Hoàn ba tháng mà bụng con bé chẳng có phản ứng gì cả, cháu không yếu thì ai yếu?" Lăng lão thái thái hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nếu Hoàn Hoàn mang thai con của cháu thì còn đến phiên thằng nhóc Đường gia kia nhảy nhót sao?"
Con?
Lăng Tiêu khựng lại, sao tới bây giờ hắn vẫn không nghĩ đến vấn đề này?
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn có con của hẳn thì chẳng phải mọi chuyện đơn giản hơn nhiều sao?
Lăng Tiêu mừng rỡ, khuôn mặt tuấn tú của lập tức hiện ra vẻ tà ác: “Bà nội, bà thật là một lời làm thức tỉnh người trong mộng!"
"Mừng lắm à?" Lăng lão thái thái nghiêm mặt: “Bà cho cháu biết, muộn rồi. Bà đoán hiện tại Hoàn Hoàn còn không cho cháu bước vào cửa phòng. Còn không mau đi thay quần áo khác, bà đoán đêm nay Thịnh Xán nhất định sẽ tìm mọi cách bắt lỗi cháu."
Lúc này Lăng Tiêu thật sự không nghĩ tới mọi chuyện đều bị Lăng lão thái thái đoán đúng.
Khi hắn đứng trước mặt Thịnh Xán, khi Thịnh Xán dò xét hắn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải thì hắn không khỏi may mắn Lăng lão thái thái đã định liệu trước.
"Ba tôi bảo tối nay anh tới nhà tôi ăn cơm."
Thịnh Hoàn Hoàn gửi xong tin nhắn thì không nhận được câu trả lời nữa. Chờ mãi không nhận được hồi đáp làm cô rất bất an:
"Điện thoại của anh ấy hết pin sao?"
"Hay là bị thương uống thuốc ngủ rồi?"
"Hay là anh ấy không muốn tới nhà mình ăn cơm?”
"Hay là có chuyện quan trọng gì không rảnh?”
Đợi thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn lại nhịn không được gửi một tin nhắn qua: “Nếu anh có việc gấp thì hôm nào khác cũng được."
Ánh mắt của ông ấy bắt đầu đánh giá khắp người Lăng Tiêu.
Dung mạo... Max điểm.
Dáng người... Max điểm.
Khí chất... Max điểm!