Thịnh Hoàn Hoàn thấy sắc mặt Thịnh Xán trắng bệch thì vội nhận sai vào mình: “Ba, thật xin lỗi, mẹ vì cứu con mới bị..."
Thịnh Xán sờ sờ đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, con thích Lăng Tiêu như: thế sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Ba, nếu anh ấy thật sự không quan tâm con thì tại sao phải mạo hiểm đến rừng Sương Mù, chẳng lẽ mạng của ảnh không quý sao?"
Thịnh Xán bị hỏi á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể chua xót than thở: “Có câu nữ nhi ngoại tộc, nhanh như vậy mà con đã bênh người ta chầm
chập rồi!"
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng nói: “Ba, dù thế nào thì vị trí của ba trong lòng con vĩnh viễn là số một, không ai lay chuyển được."
Lần này cuối cùng Thịnh Xán cũng hài lòng: “Coi như không phí công thương con, đêm nay kêu Lăng Tiêu tới dùng cơm."
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhẹ nhàng thở ra: “Ba, anh ấy bị thương, hay là qua mấy ngày nữa được không?”
Thịnh Xán hừ lạnh: “Bị thương thì không cần ăn cơm luôn à?” Thịnh Hoàn Hoàn: “... Cần."
Thịnh Hoàn Hoàn về đến phòng lấy điện thoại ra, không biết cố gắng mà bắt đầu khẩn trương lên, cô phải nói gì với Lăng Tiêu day?
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu mạo hiểm đi đến rừng Sương Mù thì tất cả oán giận trong lòng đối với hắn đều tiêu tan, hiện tại cô rất lo lắng cho thương tích của hẳn.
Thịnh Hoàn Hoàn xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu, xóa nhiều lần rồi mới gửi như sau: “Bà ngoại nói anh bị thương, có nặng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn đợi thật lâu vẫn không chờ được Lăng Tiêu trả lời.
Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy?
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi lại gửi một tin nhắn qua: “Lăng Tiêu, cám ơn những chuyện anh đã làm vì ba tôi."
Tin nhắn này gửi ra như đá chìm xuống đáy biển.
Ngay khi Thịnh Hoàn Hoàn do dự có nên gọi điện thoại cho hắn không thì nhận được một tấm hình.
Đó là hình ảnh nửa người trên vết thương chồng chất, Thịnh Hoàn Hoàn khiếp sợ che miệng lại, mắt đã cay cay.
Cô run rẩy nhắn lại một hàng chữ: “Bị thương nặng như vậy mà tối hôm qua còn đến Phượng gia, anh không muốn sống nữa sao?"
Lăng Tiêu đáp lại: “Đau lòng cho tôi sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi: “Ừm."
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Kỳ thật bị thương không nặng, chỉ là vết thương ngoài da thôi, em thấy tối hôm qua tôi oai biết chừng nào, dùng một chân đã có thể đạp bay Phượng Cảnh Thiên."
Giọng điệu khoe khoang này thật là kiêu ngạo lại đáng yêu.
Thịnh Hoàn Hoàn dở khóc dở cười: “Lợi hại như vậy thì đêm nay biểu hiện tốt một chút."
Lăng Tiêu liên tục gửi qua mấy dấu chấm hỏi: “? ? ?"
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đáp: “Ba tôi bảo tối nay anh tới nhà ăn cơm."
Lăng Phủ
Trông thấy tin nhắn cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn gửi tới, Lăng Tiêu đang giả vờ đáng thương lập tức như cá chép xoay người ngồi bật dậy từ trên giường, không để ý vết thương đau đớn mà khoác thêm áo đi ra ngoài: “Bạch quản gia chuẩn bị xe, chuẩn bị quà."
Chuẩn bị quà?
Chuẩn bị xe thì ông hiểu, chuẩn bị quà là chuẩn bị cái gì?
Bạch quản gia vội nghênh đón: “Thiếu gia, cậu muốn đi gặp ai?"
Lăng Tiêu: “...
Lăng lão thái thái lập tức mừng rỡ mà "Đùng đùng đùng" chạy xuống lầu: “Thịnh Xán tỉnh rồi? Trời ơi, chuyện tốt như vậy mà sao đến bây giờ cháu mới nói cho bà biết."
"Bà nội, bà từ từ chút." Lăng Tiêu chạy lên đỡ, sợ bà vội quá ngã xuống.
Lăng lão thái thái sốt ruột mà nắm chặt tay Lăng Tiêu: “Bảo cháu đi qua ăn cơm là ý của Thịnh Xán hay là Hoàn Hoàn?”