Đêm nay khi Giang Ninh Phiến về đến nhà, cơ thể đã mềm nhũn mà dựa vào tường, uống một ly nước ấm rồi ngã lên giường ngủ mất.
Suốt cả một đêm cô tỉnh lại không dưới bốn lần.
Bao nhiêu nước uống vào trong bụng đều nôn ra ngoài sạch sẽ.
Giang Ninh Phiến nhận ra có lẽ sức khỏe mình có vấn đề rồi.
Lúc ở bên Hạng Chí Viễn cô được chăm nom quá kỹ càng như một công chúa vậy, lúc này khi không còn lại gì nữa, sự khác biệt quá lớn, đến ngay cả sức khỏe của cô cũng bắt đầu có ý muốn chống đối rồi.
Chắc là phải dành thời gian khi khám sức khỏe thôi.
Hôm sau, một mình Giang Ninh Phiến lái xe đến cảng biển, chiếc xe luồn lách trên con đường nhỏ như con thoi rồi dừng lại trước một căn nhà tồi tàn.
Cô ngồi trong xe nhìn hình bóng của một người lưng còng qua hàng rào.
Mẹ vẫn mặc bộ quần áo lỗi thời như hồi trước, một mình bận rộn đi tới đi lui, trải qua cuộc đời của một người cô độc, cô quạnh lại lạnh lẽo.
“Mẹ ơi.”
Giang Ninh Phiến xuống xe, đi đến sau lưng mẹ nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Chỉ là một tiếng gọi nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho cô chợt cảm thấy bản thân mình đã chịu phải rất nhiều uất ức.
Không biết vì sao lại có cảm xúc này, ngay cả lúc phải đối mặt với Hạng Chí Viễn cô cũng có thể bình tĩnh đối đáp, nhưng khi nhìn thấy mẹ, trong lòng cô lại tràn đầy sự tủi thân uất ức.
Bản thân dường như đã mất kiểm soát rồi.
“...”
Hạ Tư Duệ đứng ở trong nhà, nghe thấy tiếng gọi, cả người liền trở nên cứng ngắc rồi chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía cô, gương mặt lập tức trở nên nghiêm khắc, “Cô còn biết đường quay về nữa hả? Về đây làm cái gì, tính về chọc giận tôi à?”
Nói rồi Hạ Tư Duệ quay lưng bước vào nhà, đôi chân khẽ run rẩy, lúc bước qua cửa, bà ấy loạng choạng suýt ngã.
“Mẹ ơi.” Giang Ninh Phiến vừa thấy cảnh này liền nhanh chân chạy lại đỡ lấy bà ấy, “Người có sao không?”
Cô dùng từ “Người” để xưng hô với bà ấy.
Giữa mẹ con hai người trong phút chốc như trở thành hai người xa lạ.
“Không sao, cho dù tôi có chết bất đắc kỳ tử ở trong căn nhà này thì cũng không cần cô quan tâm, càng không cần cô làm người giữ tro cốt.” Hạ Tư Duệ lạnh lùng nói, giọng nói của bà trở nên già nua hơn rất nhiều so với tuổi thật, giơ tay đẩy cô ra thật tuyệt tình.
“...”
Giang Ninh Phiến bị đẩy sang một bên, đôi mắt trở nên ảm đạm.
Một lúc lâu sau, cô lấy trong túi ra một xấp tiền, “Mẹ à, số tiền này…”
Không đợi cô nói hết câu, Hạ Tư Duệ cầm lấy số tiền đó ném vào mặt cô: “Tôi không thèm chỗ tiền đó của cô.”
Cảm giác bị tiền đập vào mặt thật sự rất đau.
Từng tờ tiền rơi lả tả xuống đất.
Giang Ninh Phiến chỉ có thể đứng đó như một con rối, ánh mắt dõi theo bóng dáng Hạ Tư Duệ tất bật trong căn bếp nhỏ.
Mãi một lúc thật lâu sau, Hạ Tư Duệ mới từ bếp bước ra, trên tay bưng một bát cháo, không vui liếc cô: “Sao cô còn chưa đi nữa, bộ muốn ở lại đây làm cho tôi tức chết mới vừa lòng có phải không?”
Hạ Tư Duệ đặt bát cháo lên bàn trà, còn bản thân thì ngồi lên chiếc ghế mây cũ kỹ, dùng đũa gắp tôm, bắt đầu ăn một bữa sáng giản đơn nhất trong ngày.
Đó là một bát cháo hải sản.
Là món cháo mà Hạng Chí Viễn thích ăn nhất.
Ngay lúc này đây, Giang Ninh Phiến vậy mà vẫn còn có thể nghĩ vu vơ về Hạng Chí Viễn.
“...”
Giang Ninh Phiến không còn giống như ngày xưa nữa, bị mắng bèn bỏ đi, ngược lại cô bước đến ngồi xuống chiếc ghế mây bên tay trái của bà ấy.
“...”
Ánh mắt của Hạ Tư Duệ lộ lên vẻ ngạc nhiên, rồi lại nhìn cô với ánh mắt không hài lòng, tiếp tục ăn cháo: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi không có chừa phần cho cô đâu.”
Giang Ninh Phiến cũng không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn bà ấy, ngắm nhìn người thân duy nhất của mình đang ngồi đó ăn sáng.
Rõ ràng là một món ăn không có bao nhiêu dinh dưỡng, chỉ là một bát cháo hải sản rất đơn giản.
Đây là người thân duy nhất của cô còn tồn tại trên cõi đời này, ba mất rồi, chị gái cũng không còn nữa, cô chỉ còn có mẹ mà thôi.