“Hạng Chí Viễn, chẳng lẽ là anh lo tôi sẽ đi tìm trai bao hả?” Giang Ninh Phiến lạnh lùng cười: “Không ngờ rằng tôi đối xử với anh như thế mà anh vẫn luôn nhớ nhung tôi đến nhường này, đàn ông đúng toàn là một lũ đê tiện.”
Từng từ được thốt ra thật nhẹ nhàng với giọng điệu xem thường.
“...”
Lồng ngực của Hạng Chí Viễn như bị ai đó dùng búa đập vào từng nhát thật mạnh, ánh mắt lập tức nhuốm lên một lớp sương mù dày đặc, trong cơn giận ngập đầu bèn vung nắm đấm về phía cô.
Lại thế nữa.
Cô muốn bị anh đánh thành quả bóng thì mới chịu thôi có phải không.
Giang Ninh Phiến bình tĩnh quan sát anh, không chịu lùi bước, dáng vẻ bình thản ung dung, “Tới đây, dù sao thì anh cũng còn gì khác ngoài nắm đấm nữa đâu.”
Cô dứt khoát nhắm hai mắt lại, chờ đợi cú đấm kia vung tới.
Không biết cô còn bao nhiêu cái răng để cho anh đánh rụng nữa.
“...”
Hạng Chí Viễn bực mình trừng mắt nhìn cô, ánh mắt bừng bừng lửa giận, trong con ngươi hiện lên hình ảnh cô đang bị ngọn lửa ấy thiêu rụi.
Gió đêm thổi qua đem tới cảm giác mát mẻ.
Gió đêm thổi đến làm mái tóc dài đen nhánh của cô rối loạn.
Tóc của cô rất dài, anh đứng trước mặt cô, gió thổi khiến mái tóc mềm mại của cô lướt qua mặt anh.
Giống như mỗi lần cô tỉnh lại từ trong vòng tay của anh vào buổi sáng vậy, anh còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ tóc của cô.
Gió đã ngừng, tóc của cô cũng từ từ rủ xuống, lộ ra một nửa khuôn mặt bị sưng lên.
Sưng to kinh khủng.
Nắm đấm của Hạng Chí Viễn vung vào không khí, làm sao cũng không thế nào bỏ xuống được, nhìn dáng vẻ bình tĩnh tới mức lạnh lùng của cô mà gầm gừ: “Cút! Mau cút xéo cho khuất mắt tôi!”
Anh không đánh cô.
Giang Ninh Phiến nghe thấy lời anh, lồng ngực phập phồng từng hồi, nhưng lúc mở mắt ra, ánh mắt chỉ còn lại vẻ hờ hững: “Được.”
Nói rồi Giang Ninh Phiến lướt qua người anh, không thèm quay đầu lại lấy một lần bỏ đi mất.
Ánh đèn chiếu lên cô làm cho cái bóng đổ dài trên mặt đất bị kéo theo nghiêng ngả.
Mỗi một bước cô đi đều giống như đang dẫm lên lưỡi dao vậy, rõ ràng hai chân đều đã bị thương đến máu chảy đầm đìa nhưng lại làm như không có việc gì rời khỏi.
Từng bước chân tiếp nối nhau không hề có dấu hiệu ngừng lại mà đi mất.
Hạng Chí Viễn, anh xứng đáng có người tốt hơn.
Người đó sẽ khiến cho cuộc đời anh ngày càng tốt đẹp hơn…
Giang Ninh Phiến thầm nói với bản thân mình, bình tĩnh đi về phía trước, bên tai vang lên tiếng xe khởi động.
Không tới vài giây sau, một chiếc Lamborghini màu cam phóng đi như bay lướt qua tầm mắt cô, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng…
Cuối cùng thì Giang Ninh Phiến cũng không thể giả vờ thêm được nữa, cúi gập người nôn thốc nôn tháo lên bồn hoa bên vệ đường.
“Ọe…”
Bao tử của Giang Ninh Phiến như bị ai đó dùng tay đục khoét vậy, liên tục nôn mửa đến tối tăm mặt mày.
Cảm giác thật khó chịu giống như sắp chết đi vậy.
Lúc này đã rất khuya, trên con đường dài dằng dặc thỉnh thoảng có một hoặc hai chiếc xe chạy ngang qua, chỉ có một mình cô đứng bên đường không ngừng nôn mửa, thật giống như muốn nôn cả nội tạng ra ngoài.
Hai tay cô lạnh như băng.
Lạnh đến mức cô chỉ muốn hít một chút xíu hơi ấm thôi cũng được, nhưng đáp lại cô chỉ có làn gió đêm lạnh buốt đang thổi không ngừng.
Dạ dày rất khó chịu.
Giang Ninh Phiến đau đến đổ cả mồ hôi lạnh, sau khi nôn ra chút thức ăn vốn không được bao nhiêu trong dạ dày, vừa tiếp tục bước đi được khoảng mười mét, hai chân cũng đã mềm nhũn cả ra.
Cô chỉ có thể ngồi dựa vào bồn hoa, cuộn cả người lại, cắn chặt môi, cô sắp không chịu đựng nổi vì đau nữa rồi.
Giang Ninh Phiến muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng khi mở điện thoại ra chỉ thấy lác đác vài cái tên thì lại bỏ điện thoại vào trong túi.
Cô có thể tìm ai đây, ai cũng đều đang bận việc của riêng mình, sẽ có ai không màng mọi việc mà chạy tới chăm sóc cho cô hay sao.
Sẽ không ai có thể bỏ mặc mọi chuyện mà chạy tới chăm sóc cho cô như Hạng Chí Viễn cả.
Nhưng mà cô lại đánh mất Hạng Chí Viễn rồi.
“...”
Sẽ ổn thôi.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.
Giang Ninh Phiến tự nhủ, giơ tay xoa nhẹ dạ dày, cuộn người lại ngồi bên đường.
Gió đêm lạnh buốt thổi qua, mái tóc dài của cô cũng bị thổi tung…
Bóng dáng dưới ánh đèn đường vậy mà lại gầy gò vô cùng.