“Ban công, ghế sô pha, phòng bếp, sân thượng… tùy em chọn.”
Hạng Chí Viễn đè cô xuống nói, nhưng không đợi cô trả lời đã hôn xuống môi cô, ngậm lấy đôi môi mềm mại thơm ngát của cô, mút lấy nó, đầy nóng bỏng.
Anh dùng một tay giữ chặt hai cánh tay cô, lòng bàn tay quấn quanh những móng tay dài của cô.
“Ưm.”
Giang Ninh Phiến khẽ rên, không trốn được bị nhiệt tình của anh khống chế, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm, tình cảm trong cơ thể được đốt cháy từng chút một.
Cô nói với bản thân, cô không phản kháng là bởi vì cô sắp rời đi, vậy nên cô lười phải phản kháng.
Hạng Chí Viễn mút môi cô, cầm hai tay cô từ từ đặt lên cổ mình, ôm lấy mình.
Giống như cô đang ôm anh vậy.
Hôn đến mức quất quýt say mê.
“Cậu Hạng, tôi đem bấm móng tay tới … oh…” Cô Minh Thành xông lên ban công thì nhìn thấy hình ảnh trước mắt, ngạc nhiên đến mức vội vàng lui ra ngoài.
Giữa ban ngày mà ở ban công…
Chậc chậc, lần sau phải nhắc nhở giúp việc và mấy đàn em không được chạy tới chỗ này, sẽ bị đau mắt đấy.
Đột nhiên nghe được giọng nói của người khác, Giang Ninh Phiến co vào lòng Hạng Chí Viễn theo bản năng, có hơi ngượng ngùng.
Thấy thế, Hạng Chí Viễn khẽ cong môi, ánh mắt lộ vẻ thỏa mãn.
“Quay lại!” Lúc nhìn về phía Cô Minh Thành, sắc mặt Hạng Chí Viễn trở nên lạnh lùng xa cách: “Đưa bấm móng tay lại đây!”
“Vâng, cậu Hạng.”
Cô Minh Thành vội vàng quay lại, chân chó đưa bấm móng tay qua: “Đúng rồi, cậu Hạng, đã đặt xong địa điểm tổ chức lễ đính hôn, ở khách sạn Đế Quốc.”
Khách sạn Đế Quốc.
Loại khách sạn cao cấp hàng đầu thế giới này chưa đến một trăm cái, được quảng cáo chỉ có quý tộc mới có thể bước vào.
“Vào ngày đính hôn, tất cả các khách sạn Đế Quốc trên thế giới đều do tôi bao hết.” Hạng Chí Viễn nói: “Không cho phép bất cứ nhà nào mở cửa ngày hôm đó.”
“Vâng, cậu Hạng, tôi hiểu rồi.”
Cô Minh Thành gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Giang Ninh Phiến đang núp trong lòng Hạng Chí Viễn, cười ha ha: “Vậy thì cậu Hạng, chị Phiến, hai người tiếp tục, tranh thủ sớm ngày sinh cậu chủ nhỏ cho Địa Ngục Thiên.”
Cậu chủ nhỏ của Địa Ngục Thiên.
Sắc mặt Giang Ninh Phiến trắng bệch, vừa nghĩ tới con của cô sẽ trở thành cậu chủ của Địa Ngục Thiên, cô đã không rét mà run.
“Sao mặt trắng bệch vậy?”
Hạng Chí Viễn nâng cằm cô lên, đôi mắt thâm sâu: “Chẳng lẽ nghe thấy sắp được đính hôn, nên mới vui vẻ như vậy.”
“Anh biết tôi vui vẻ vì chuyện này.” Vẻ mặt Giang Ninh Phiến lạnh nhạt.
“Cái miệng nhỏ nhắn này của em nên bị bịt lại, cứ nói những lời làm tôi tức giận.”
Hạng Chí Viễn nói vậy, cũng làm như vậy, anh cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô bắt đầu một lần hôn mới.
Ánh nắng đều rơi xuống trên lưng anh.
Không khí mập mờ.
Khiến người đàn ông này trở nên vô cùng mê hoặc lòng người, kỹ năng hôn của anh rất giỏi, tình cảm của anh… đều trao cho một mình cô, trao hết tất cả, không giữ lại chút nào.
Giang Ninh Phiến nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Hạng Chí Viễn, cá cược trước đây anh nói còn giữ không?”
“Người phụ nữ kia?”
Hạng Chí Viễn lộ ra vẻ xem thường.
“Nếu như cô ta không yêu anh, anh sẽ đồng ý một yêu cầu của tôi.” Giang Ninh Phiến nói.
“Em ở chỗ của tôi, từ trước đến giờ nói cái gì thì là cái đó, ngoại trừ muốn rời khỏi tôi.”
Hạng Chí Viễn cúi đầu nhìn chăm chú nhìn gương mặt cô, chắn lại đường đi của cô.
“Tôi biết.”
Giang Ninh Phiến gật nhẹ, cô muốn rời đi, đã không cần sự đồng ý của anh, cô đã có một ý tưởng.
“Nhớ kỹ, người phụ nữ kia không có lòng tốt với em đâu.” Hạng Chí Viễn chạm một cái vào mũi cô, cười một tiếng: “Tình bạn giữa những người phụ nữ các em đều là đấu đá với nhau, nếu cần, tôi sẽ giết cô ta cho em.”