Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 212




"Móng tay của em lại dài rồi."

Hạng Chí Viễn nâng tay của Giang Ninh Phiến lên, đặt ở bên môi hôn một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Cô Minh Thành, mang cái bấm móng tay tới đây."

"Lát nữa về phòng tôi tự cắt."

Giang Ninh Phiến bị ép ngồi ở trên đùi anh, rút tay mình về.

"Không được." Hạng Chí Viễn trầm giọng nói: "Móng tay quá dài quẹt bản thân bị thương thì phải làm sao? Sau này không được làm móng giả nữa."

Khuôn mặt xinh đẹp mịn màng như vậy, quẹt một cái bị thương chẳng phải anh sẽ đau lòng muốn chết à.

"Tôi biết rồi."

Giang Ninh Phiến khẽ gật đầu.

Cô đã chuẩn bị rời khỏi đây, cần gì phải tranh chấp nhiều với anh, anh muốn thế nào thì thế đó đi.

"..."

Mục Thanh Linh đứng ở bên cạnh như một cô giúp việc, yên lặng nhìn Hạng Chí Viễn nắm lấy hai tay của Giang Ninh Phiến, không cho cô động đậy chút nào, sợ cô sẽ không cẩn thận dùng móng tay quẹt phải chính mình.

Một người đàn ông cưng chiều một người phụ nữ như vậy, Mục Thanh Linh chưa từng thấy.

So với ánh mắt tựa biển sâu kia của Hạng Chí Viễn thì An Vũ Dương chưa bao giờ có ánh mắt như vậy, cô ta vừa gặp được nhưng không phải dành cho cô ta.

Mục Thanh Linh giơ tay chậm rãi xoa lên gương mặt dán băng gạc của mình, trên này là vết thương do Hạng Chí Viễn tàn nhẫn rạch một nhát.

Cô ta có gì kém hơn so với Giang Ninh Phiến? Dựa vào đâu mà đãi ngộ lại chênh lệch nhiều như vậy.

An Vũ Dương lúc nào cũng nhớ thương Giang Ninh Phiến, Hạng Chí Viễn cưng chiều Giang Ninh Phiến đủ đường...

Mục Thanh Linh âm thầm nắm chặt nắm đấm, căm hận nhìn về phía Giang Ninh Phiến đang ở trong lòng Hạng Chí Viễn.

Giang Ninh Phiến phát hiện ánh mắt của cô ta, thế là nhìn về phía cô ta, nháy mắt ra hiệu, lạnh nhạt nói: "Mục Thanh Linh, cô đi ra ngoài trước đi."

Còn không đi nghĩ cách lấy được mê hương.

Đứng ngẩn ở đây thì hai người sẽ trốn được chắc?

"À? Được."

Mục Thanh Linh chỉ có thể gật đầu đồng ý, quay người đi ra.

Ánh nắng chiếu xuống biệt thự nguy nga lộng lẫy, khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ nhất.

Ban công vòng tròn, ghế dựa mây màu trắng, người đàn ông đẹp quyến rũ ôm một người phụ nữ xinh đẹp nhỏ nhắn cao gầy, nhìn kiểu gì cũng là một bức hình đẹp.

Tay của Giang Ninh Phiến bị Hạng Chí Viễn nắm chặt.

"Cô ta ghen tị với em." Hạng Chí Viễn đang ôm cô đột nhiên nói.

Giang Ninh Phiến chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngẩn mà hỏi: "Cái gì?"

"Người phụ nữ này ghen tị với em." Hạng Chí Viễn ôm chặt cô, môi gần như kề sát vào mặt cô, nói bằng giọng gợi cảm: "Tiêm Tiêm, đừng trách tôi không nhắc nhở em, cô 'bạn tốt' này của em yêu tôi mất rồi."

"Không thể nào."

Giang Ninh Phiến nói ngay không cần suy nghĩ.

Người Mục Thanh Linh thích là An Vũ Dương, vì An Vũ Dương mà nhằm vào cô ở khắp nơi.

"Có đánh cược không?" Hạng Chí Viễn cười một tiếng tà mị: "Nếu em thua, sau này lên giường cùng tôi không được phản kháng; nếu tôi thua, khi tôi lên giường với em tôi sẽ không phản kháng."

"..."

Giang Ninh Phiến không nhịn được mà lườm anh một cái.

Đúng là lúc nào cũng không quên được sự nghiệp lên giường của anh.

"Bé cưng, còn dám lườm tôi, hửm?" Hạng Chí Viễn cưng chiều trách cứ, một cú nghiêng người xoay tròn đã áp cô lên trên ghế mây màu trắng, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô.

"Anh đè tôi đau rồi."

"Em hôn tôi một cái tôi sẽ buông em ra." Hạng Chí Viễn nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sáng rực, cơ thể cường tráng ép chặt cơ thể mềm mại của cô, rất nhanh đã có phản ứng.

Đối với cô, anh muốn không đủ.

"..."

Giang Ninh Phiến bị anh vây ở trong ghế mây không thể động đậy, cảm nhận được sự thay đổi trên người anh nên đành phải vội vàng ngẩng đầu lên chạm một cái vào gương mặt đẹp trai của anh, nói: "Hôn rồi."

"Không đủ." Hạng Chí Viễn bất mãn: "Tôi là người dễ cho qua như vậy ư?"

Đồ sói đói.

"Vậy thì giữa ban ngày lên giường với anh mới gọi là có thành ý, mới không qua loa đúng không?" Giang Ninh Phiến bất đắc dĩ nói.