[ .... ]
Từ lúc ra khỏi lễ đường anh lo lắng nhìn cô liên tục còn cô thì chỉ mãi mê ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài qua cửa kính thi thoảng lại cười khúc khích khi nhìn thấy điều gì đó vui , có phải anh lo lắng cô hơi thừa rồi không nhìn cô không có gì gọi là buồn cả
" Chuyện lúc nãy không dọa em sợ chứ . " Anh cất tiếng hỏi ánh mắt có chút dò xét .
" Dạ không ạ " Giai Kỳ quay lại ngây ngô trả lời anh rồi nói tiếp : "mẹ bảo phải tin tưởng chồng mình nên em tin anh với cô ấy nói gì em không có hiểu cho lắm "
" Vì không hiểu nên em mới không để tâm tới ? " Anh ngạc nhiên hỏi lại .
Giai Kỳ gật đầu thay cho câu trả lời rồi nghĩ gì đó nhìn anh hỏi : " em chỉ tò mò là hồ ly tinh là gì ? nó có đẹp không anh ? "
Anh bị câu hỏi của cô chọc cho cười phá lên , vươn một tay ra xoa đầu cô hỏi lại : " vậy mà nói không để tâm sao , hửm "
Giai Kỳ khẽ bỉu môi nói lí nhí : " em chỉ tò mò về hồ ly tinh nó có đẹp không thôi mà . "
Mục Hạo Kiện vui vẻ véo má cô trêu chọc : " Hồ Ly Tinh tuy đẹp nhưng so với em thì em đẹp hơn nó gấp vạn lần . "
Giai Kỳ nghe vậy thích thú cười tít mắt nói : " chồng của em cũng đẹp hơn hồ ly tinh gấp vạn lần "
Mục Hạo Kiện lần nữa cười lớn đến chảy cả nước mắt một lúc sau mới đè nén được vuốt ve mái tóc Giai Kỳ cưng chiều kéo cô lại thủ thỉ bên tai :
" Cả đời này lấy được em coi như Mục Hạo Kiện anh may mắn , anh sẽ mãi bên cạnh em không bao giờ rời xa . "
Nói rồi anh hôn nhẹ lên má cô cười , đáp lại anh là một nụ cười tủm tỉm đáng yêu của cô .
Phải có lẽ ông trời đã giúp anh nhận ra người con gái mà anh cần bảo vệ , từ lần đầu nhìn thấy cô nhìn thấy sự e ấp rồi sự ngây thơ bạo dạn của cô mà anh sinh ra cảm giác muốn được bên cô chăm sóc cô .
Nhanh chóng xe dừng lại tại biệt thự Thục Bàn của anh , biệt thự Thục Bàn mang tông màu chủ yếu là một màu xám tro vừa nhẹ nhàng ấm áp không quá sáng chói cũng không có u tối mang lại cảm giác yên bình cho người ở đây . Giai Kỳ bước xuống xe nhìn ngó khắp nơi vui vẻ hỏi anh :
" Chúng ta ở đây sao chồng ? "
Anh gật đầu rồi tựa lưng vào thành cửa xe nhìn cô nhóc Giai Kỳ chạy nhảy lum tum khắp sân vườn .
Giai Kỳ vẫn bận trên mình bộ váy cưới trắng tung tăng khám phá khung cảnh nơi ở mới , dưới cái nắng nhẹ cô như một tiểu tiên nữ trốn xuống nhân gian đi chơi vậy .
Mục Hạo Kiện thong dong cất bước đi lại gần bên cô cà vạt đã bị anh nới lỏng ra , ôm lấy vòng éo anh hỏi nhỏ :
" Vợ thích chứ ? "
Giai Kỳ quay lại nhìn vào đôi đồng tử đen láy của anh cười nhẹ trả lời : " Vợ rất thích , nhà của chồng yêu thật là đẹp "
Hai từ " chồng yêu " phát ra từ miệng cô thật ngọt ngào thật tự nhiên đánh mạnh vào trái tim anh , một cỗi hạnh phúc lan tỏa anh ôm chặt cô cất giọng trầm thấp ngọt ngào ôn nhu nhất :
" Vào nhà thôi vợ yêu " .