" Công lý ? Công lý của cô thật kì lạ , nhục mạ người khác mà cô gọi đó là công lý sao ? " Mục Hạo Kiện nhếch méch cười nhạt hỏi ngược lại .
" Em nào có . " Hạ Đình cúi thấp giọng nói lí nhí tỏ vẻ yếu đuối oan ức .
Mục Hạo Kiện cũng chẳng mấy quan tâm hờ hững nói : " Cô cút ra khỏi đây trước khi tôi nổi giận . "
Cô ta ngước mặt lên nhìn anh đến khó tin trợn tròn con mắt nửa ngày không thốt lên được câu nào rồi mới nhận thức được cô ta hét lên chỉ vào Giai kỳ : " anh vì một ả hồ ly mà bỏ em sao "
Mục Hạo Kiện lạnh lẽo hiện tia sát ý lẫn sự chán ghét tột độ , Hạ Đình thoáng run sợ nhưng vẫn ngoan cố chạy lại hung hăng nhìn Giai Kỳ bằng ánh mắt dữ tợn nói : " cô là loại hồ ly không biết xấu hổ ngang nhiên cướp giật chồng người khác , nói rốt cuộc cần cho cô bao nhiêu tiền mới rời bỏ Hạo Kiện . "
Nhược Giai Kỳ chớp đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn người trước mặt hỏi : " Cô là ai ? "
Không gian bỗng chốc im lặng bởi câu nói của Giai Kỳ mọi người sửng sốt xen lẫn ngạc nhiên và hoài nghi ...
" Cô .... " Hạ Đình ngạc nhiên tột độ lặp mãi từ cô không thốt được từ nào nữa .
" Cô dâu có phải quá hiền không ? "
" Không , phải nói cổ hoàn toàn không để mắt tới lời nói của Hạ Đình . "
" Cái cô Hạ Đình kia vừa nhắc tới tiền mà không xem xét lại bối cảnh cô dâu sao ? Nhược gia thiếu tiền à ? "
" Đúng rồi cô dâu là nhị tiểu thư Nhược gia ăn không hết cần gì phải cùng ả tranh đoạt chứ , tôi thấy cô Hạ Đình này là cố ý đến phá rối rồi . "
Chỉ một câu thôi mọi chuyện liền xoay chuyển theo hướng tốt giờ đây mọi ánh mắt đều dồn về Hạ Đình bằng nửa con mắt vừa khinh bỉ vừa chế nhạo .
Mục Hạo Kiện chỉ hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng khẽ cười kéo Giai Kỳ lại bên mình che chở , Giai Kỳ lúc này mới nhìn anh hỏi nhỏ : " cô ấy đáng sợ quá , có phải vợ đã làm gì sai không ? "
" Vợ anh không làm gì sai cả "
Một từ " vợ anh " vừa thốt ra khiến mọi người ngạc nhiên vui mừng còn Hạ Đình đứng như trời trống cứng ngắc không động đậy nổi cắn chặt môi nhìn Mục Hạo Kiện lơ đãng tuyên bố với cha xứ cùng mọi người
" Con đồng ý lấy Nhược Giai Kỳ làm vợ từ hôm nay và mãi mãi về sau Mục Hạo Kiện con chỉ có mỗi cô ấy là vợ . "
Vị cha xứ gật đầu tiếp tục công việc của mình trang nghiêm tuyên bố bỏ qua sự xuất hiện ngoài ý muốn của vị khách không mời mà tới Hạ Đình :
"Ta tuyên bố từ hôm nay trở đi hai con chính thức trở thành vợ chồng "
Nhược Giai Kỳ nở nụ cười tươi rói nhào tới ôm anh hạnh phúc , mọi người đồng loạt đứng dậy vỗ tay chúc mừng cho cặp đôi trời sinh này .
Sau khi trao nhẫn cưới anh nhanh chóng bế cô dâu bỏ đi mặc kệ bữa tiệc phía sau mọi người thấy vậy cũng không buồn ở lại nữa mà nhanh chóng rời đi , Nhược Giai Kỳ vui vẻ ngọ ngậy trong vòng tay của Mục Hạo Kiện mà sơ ý ném luôn cả hoa cưới vào một cô gái váy hồng vừa đi ra từ lễ đường , cầm bó hoa cô gái váy hồng ngơ ngác không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì .
.....
Khi mọi người đã đi hết giờ lễ đường chỉ còn mỗi mình Hạ Đình vẫn đứng im chỗ cũ , Mục phu nhân nhẹ nhàng bước đến nhếch môi cười nhẹ nói : " Hạ Đình cô tưởng quậy như vậy sẽ khiến con trai tôi quay về bên cô ư thật sai lầm mà , Hạ Đình lần này tôi phải cảm ơn vì đã tự tay mình cắt đứt tất cả . "
" Bà ..."
Hạ Đình trừng mắt không thốt được lời nào .
Mục phu nhân vẫn nhẹ giọng nói nhưng lộ ý tàn sát : " tôi cảnh cáo cô lần cuối tránh xa cuộc sống vợ chồng nó nếu không hậu quả cô tự biết . "
" Bà dám . "
Đáp lại sự tức giận là một lãnh ý hờ hững : " Tân Huệ tôi không có việc gì là không dám , cô cứ việc thử . "
Rồi nhanh chóng bà cùng Nhược phu nhân bỏ đi .
[ .... ]
" Huỳnh Na vừa nãy thật có lỗi với bà " Mục phu nhân khẽ gọi tên Nhược phu nhân nói
" Không sao nhờ vậy tôi mới biết tâm ý của Hạo Kiện là thật tôi tin nó sẽ đem lại hạnh phúc cho Giai Kỳ và thật lòng yêu thương nó . " Nhược phu nhân vỗ về tay Mục phu nhân trả lời .
" Tôi cũng hy vọng là như vậy " Mục phu nhân nén tiếng thở dài nói tiếp : " Mục gia tôi nợ con bé quá nhiều rồi tôi không muốn nó biết sự thật nhưng lại không muốn giấu giếm nó nữa "
Nhược phu nhân dừng bước an ủi : " Không chỉ là bà mà cả tôi là tôi sai khi lúc đó không kiên quyết ngăn cản lại mới xảy ra sự cố đáng thương đó . "
Tân Huệ nén nổi buồn nhìn lên trời cao : " Hàn gia liệu sẽ tha thứ cho chúng ta chứ ? ân ân oán oán đến bao giờ mới trả hết ? "
Huỳnh Na thở dài nhìn bà như già đi vài tuổi chuyện năm xưa xảy ra quá đột ngột đã để lại vết thương quá sâu cho cả bà lẫn những đứa nhỏ vô tội .