“Chi Lâm…”
Ánh mắt của Bắc Minh Quân liền trở nên lạnh lẽo!
Cái tên này anh từng nghe qua. Vào cái đêm dông tố kia, anh nhận được điện thoại của một người đàn ông xa lạ, nói cho anh biết Cố Tịch Dao mất tích rồi. Về sau Hình Uy tra được người đàn ông xa lạ đó chính là con trai của thẩm phán Vân Thân Nghiêu ở thành phố A, Vân Chi Lâm!
Vân Chi Lâm nhanh chóng chạy vội tới trước mặt Cố Tịch Dao, liếc thấy vẻ mặt đẫm lệ của cô nằm trong lòng Bắc Minh Quân, trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh.
Vân Chi Lâm giật mình, không nói hai lời liền đưa tay muốn đoạt cô khỏi Bắc Minh Quân!
“Bắc Minh Quân, anh buông Tịch Dao ra. Anh không thấy cô ấy đang khó chịu hay sao!”
“Đượ lắm, anh biết tôi! Tịch Dao?” Bắc Minh Quân híp mắt, lời nói như rít từ kẽ răng ra, liếc nhìn Cố Tịch Dao một cái, khóe miệng trào phúng: “Thì ra cô không chỉ có một người là Bắc Minh Khởi Hiên!”
Sau đó, anh đột nhiên buông tay.
“A…” Cố Tịch Dao sợ đến hô lên một tiếng, đột nhiên mất trọng lượng làm cô suýt chút nữa thì rơi xuống.
Vân Chi Lâm nhanh nhẹn đỡ được cô, sợ hãi không thôi! Anh hung hăng trừng mắt với Bắc Minh Quân: “Anh điên rồi à? Anh làm cô ấy ngã như vậy thì làm sao bây giờ, anh có biết bây giờ cô ấy đang…”
“Chi Lâm!” Cố Tịch Dao vội vàng ngắt lời Cố Chi Lâm, ra hiệu bảo anh đừng nói nữa. Cô sợ giờ phút này mà Vân Chi Lâm nói cho Bắc Minh Quân biết sự thật là trong bụng cô còn một đứa trẻ nữa thì cô sẽ không chịu đựng nổi…
Cặp mắt hung ác của Bắc Minh Quân gắt gao nhìn tới Cố Tịch Dao, nhìn dáng vẻ cô rúc vào trong ngực của Vân Chi Lâm, mặt của anh lại càng rét lạnh, con mắt lại càng nghiêm nghị!
Khóe môi nở nụ cười mỉa, anh khẽ gật đầu, lời nói lạnh như băng được rít qua kẽ răng:
“Được! Vậy tôi không quấy rầy hai người tình chàng ý thiếp nữa! Có điều, Cố Tịch Dao, con, tôi chắc chắn phải có được!”
Con, tôi chắc chắn phải có được!
Trong đầu cô nổ ầm một tiếng, bị nổ cho thương tích đầy mình.
Chuyện mà bản thân sợ nhất, cuối cùng vẫn xảy ra…
Bắc Minh Quân nói xong câu này thì khinh bỉ liếc hai người họ một chút, dường như không muốn tiếp tục nhìn thấy một màn đủ để làm cho anh phát điên này nên anh làm mặt lạnh mà rời đi…
Vân Chi Lâm trừng mắt gầm nhẹ với anh: “Bắc Minh Quân, anh chớ khinh người quá đáng. Anh đã có một được con trai, dựa vào cái gì mà muốn đoạt với Tịch Dao…”
“Đừng nói nữa Chi Lâm.” Đầu ngón tay lạnh buốt của Cố Tịch Dao che kín miệng Vân Chi Lâm, nhìn bóng lưng cao ngạo của Bắc Minh Quân rời đi, trong lòng cô khẽ nứt!
Đã sớm đoán được sẽ có ngày này mà, không phải sao?
Nhưng vì sao…
Lúc mọi chuyện thật sự xảy ra, lòng của cô lại đau đến như này?
Quan hệ của cô với anh cuối cùng cũng sáng tỏ trong giờ phút này…
Cô là mẹ của con trai.
Anh là ba của con trai.
Chỉ thế thôi…
Bắc Minh Quân lái xe trở về nói ở của Trình Trình đã là đêm khuya.