“Âm mưu!” Anh chợt phun ra hai chữ, âm trầm kinh khủng: “Cố Tịch Dao, thì ra từ đầu tới cuối, cô tiếp cận tôi đều là vì muốn cướp đi con trai của tôi!”
“Tôi không có!”
“Cô không có? Vậy cô giải thích về đứa nhỏ Dương Dương kia thế nào? Cô dám nối đứa con trai đó không phải là do cô lập mưu cướp đi?”
“…” Cố Tịch Dao cắn môi, sắc mặt tái nhợt, bụng có chút đau làm cho trán cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng: “Bọn họ là do tôi mang thai chín tháng mười ngày. Hai đứa nó và tôi vốn mẹ con đồng lòng, cho dù tôi có lòng riêng thì đó cũng là tình mẹ con khó mà dứt bỏ, sao lại nói là âm mưu?”
“Vậy tôi thì sao?” Anh gầm nhẹ, ánh mắt tựa như phóng ra vô số phi đao, từng đao từng đao cắm vào trong lòng cô: “Tôi tính là gì? Cô cho tôi là người như thế nào của cô?”
Đầu ngón tay của cô run lên, không ngờ anh lại hỏi câu mà cô từng hỏi qua trước đó này.
Anh đã nói cô chính là người phụ nữ của mình.
Hoặc là, trong khái niệm của anh, nói chuẩn xác một chút thì cô chính là người phụ nữ ngủ bên cạnh anh…
“…” Môi cô khẽ run, trong lúc nhất thời không nói lên lời…
“Cô mẹ nó có xem tôi là người đàn ông của cô hay không?” Sự do dự của cô làm cho anh không nhịn được mà gào lên: “Hay cô chỉ xem tôi là một người đóng góp một hạt giống, xem tôi là một kẻ ngốc cho cô mười lăm tỷ!”‘
Bắc Minh Quân nói từng lời lạnh như băng, dường như anh vừa hiểu được một sự thật nào đó làm cho lòng anh đau như cắt!
Người phụ nữ này, sở dị chịu hầu hạ dưới thân anh là bởi vì cô từng sinh con cho anh!
Người phụ nữ này, sỡ dĩ nhiều lần chịu ở lại bên cạnh anh, là bởi vì bên cạnh anh còn có một Trình Trình mà cô không đụng vào được!
Đúng vậy, anh suýt nữa thì quên mất, Cố Tịch Dao từng vì vầng trăng sáng trong lòng mình mà lệ rơi đầy mặt thì làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?
Mặt của cô đột nhiên tái nhợt không còn chút máu nào!
Lộp bộp, lòng của cô như bị thứ gì hung hăng đụng đến đau.
Mặc dù đoán được một khi chân tướng sự thật được vạch trần, anh nên phản ứng như thế nào! Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, anh lại nghiêm nghị lên án mình như vậy!
Cố Tịch Dao mở to mắt nhìn anh, cuối cùng không nhịn được mà quát:
“Bắc Minh Quân, vậy còn anh thì sao? Năm năm trước không phải anh cũng chỉ xem tôi là công cụ sinh con còn gì? Không phải anh cũng chỉ xem tôi là một người phụ nữ để phát tiết à? Anh có Trình Trình, nhưng đã bảo giờ từng tò mò rằng ai là người đã sinh ra Trình Trình chưa? Dù sao anh cũng chẳng quan tâm! Anh muốn có con nhưng trước giờ không muốn kết hôn! Anh muốn phụ nữ nhưng trước giờ không thích yêu đương! Kẻ bạc tình bạc nghĩa, lạnh lùng như anh thì có tư cách gì mà nói tôi?”
Lời nói sắc bén của cô giống như từng cái tát vô tình vung vào mặt anh, cũng giống như từng cây kim đâm vào lòng cô.
Con người của anh càng thêm âm trầm.
Đúng lúc này, một giọng nói nam tính trong trẻo đột nhiên chen vào.
“Buông cô ấy ra!”
Giọng nói này làm chấn động đáy lòng đang căng thẳng của cô.
Cô vô thức ngoái lại, sau khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn nghiêm túc kia thì nước mắt cô không nhịn được nữa mà rơi xuống…