Trên đời này còn có gì vui hơn chuyện có thể có một người chiến hữu đứng cùng trên một chiến tuyến, cùng có chung mối thù?
Đối với chuyện cư xử với Bắc Minh Quân, hai mẹ con đi theo lối tự động tự phát trên một mặt trận thống nhất.
“He he, nhưng mà để so sánh thì con vẫn giống ba con hơn một chút, anh ấy cũng thích mùi vị thanh đạm, hơn nữa còn kén ăn lắm.” Cố Tịch Dao nhớ lại có một lần ăn cơm với Bắc Minh Quân.
“Ngược lại mẹ và Dương Dương thích ăn đậm đà, thường có thể ăn rất nhiều nữa.”
Trình Trình liếc mắt sang nhìn chai tương ớt màu đó đó rồi mí mmôi: “Vậy con cũng muốn giống như mẹ…”
Cố Tịch Dao thấy lòng mình rất ấm áp: “Đứa trẻ ngốc, khẩu vị là trời sinh rồi, bất kể giống ai, con cũng như Dương Dương, mãi mãi là tâm can bảo bối của mẹ.”
Tô bún nóng hổi được đặt lên bàn, tô của Cố Tịch Dao là vị chua cay, của Trình Trình là vị thập cẩm ba món.
Hai mẹ con đang cùng ăn với nhau rất ấm cúng thì chuông điện thoại của Trình Trình vang lên.
Cậu đặt đôi đũa trong tay xuống rồi vội vàng chạy đi nghe máy.
“Alo? Dương Dương à?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Trong lòng Cố Tịch Dao hơi lo lắng, cô vội vã chạy sang rồi ôm Trình Trình vào lòng, Trình Trình ngay lập tức nhấn vào nút loa ngoài trên điện thoại.
Trong chớp mắt chỉ nghe thấy âm thanh: “Hu hu…mẹ ơi…” trong điện thoại vang lên thảm thiết.
Cô nghe thấy mà tim đau như bị bóp nghẹt: “Con yêu? Mẹ đây, mẹ đây!”
Ở đầu dây bên kia, có thể nghe ra Dương Dương đang trốn vào một xó nào đó để gọi điện, cậu đang cố gắng thấp giọng xuống.
“Mẹ ơi…mẹ đón con về nhà được không? Hu hu…”
Cố Tịch Dao cau chặt mày, cả hai đứa con trai đều là máu thịt của cô, bất kể là đứa nào khóc thì cô đều buồn theo: “Dương Dương, con đừng khóc, nói cho mẹ nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhé?”
“…hu hu, ba nói với bà nội phải nhốt con lại một mình…còn nói phải thuê một bảo mẫu để mỗi ngày giám sát con…hu hu, mẹ ơi con không muốn…ở đây im ắng lắm, Dương Dương sợ lắm…”
“Nhốt lại?” Cố Tịch Dao sốt ruột.
Trình Trình nhíu mày: “Em trai đừng sợ…”
Nào ai biết Trình Trình vẫn chưa nói xong thì giọng nói không vui vẻ gì của Dương Dương cắt ngang: “Em cái đầu mày, mày mới là em ấy! Mẹ ơi con không biết con không biết đâu, con không muốn làm Bắc Minh Tư Trình, con muốn về nhà…”
“Suỵt…”
Cố Tịch Dao đau lòng dỗ con: “Dương Dương ngoan, nói nhỏ một chút, con cứ giấu giúp mẹ đi, đừng để ba biết sự tồn tại của mẹ và anh, được không? Mấy ngày nay ấm ức cho con rồi, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách, ngoan nhé…”
Dương Dương không nghe lời mà bĩu môi, cứ thì thầm một lúc lâu mới nói: “Cái người ba khốn kiếp đó, con không nói chuyện với ông ấy đâu, tốt nhất cả đời này đừng để ông ta biết ba mẹ con chúng ta! Hừ! Để ông ấy làm một ông cụ cô đơn đi, không có con cái lo lắng cho là tốt nhất! Còn nữa, mẹ ơi, trừ khi con là anh, nếu không con sẽ KHÔNG – ĐỒNG – Ý!”
Nghe thấy những lời giận dỗi của con trai, Cố Tịch Dao vừa buồn cười vừa thương.