“Vì vậy nên con không dám hỏi thẳng mẹ, con sợ một khi biết được sự thật, sau cùng con vẫn sẽ bất đắc dĩ mà trao đổi thân phận với Dương Dương rồi về lại nhà họ Bắc Minh sao?”
Có lẽ là do mẫu tử liền tâm nên Cố Tịch Dao rất dễ dàng nhìn thấu được tâm tư nhạy cảm và u buồn của tên tiểu tử này.
“…vâng.” Trình Trình e dè đáp một tiếng.
Cố Tịch Dao thương xót ôm chặt con trai vào lòng: “Đứa trẻ ngốc, ai nói Trình Trình là thiên tài? He he, trong mắt mẹ thì chỉ là một tên ngốc…”
Cô cảm thấy may mắn biết bao, đứa con ở trong lòng mình, sự tiếp xúc ấm áp chân thực đến như vậy, cô không thể kìm lại được con tim đang nhảy nhót của mình.
Đây chính là hạnh phúc sao?
Ôm chặt lấy con trai, hốc mắt cô đã ướt đẫm, cô kể ra bí mật mà cô vẫn luôn giấu trong lòng suốt 5 năm qua: “Đồ ngốc, mẹ không nói lý do cho các con, là vì…Dương Dương thật ra là đứa con mà mẹ một mình giữ lại, nhà họ Bắc Minh vốn dĩ không biết đến sự tồn tại của Dương Dương.”
Trình Trình ngay lập tức hiểu ra: “Cho nên mẹ sợ một khi nhà họ Bắc Minh biết đến sự tồn tại của Dương Dương thì sẽ cướp Dương Dương đi sao?”
“Ừ…” Cố Tịch Dao chua xót gật đầu.
Trình Trình ngoan ngoãn hiểu chuyện, Dương Dương thì đáng yêu, làm cô không thể không cảm kích số mệnh, có con cái như vậy thì ba mẹ còn cầu gì hơn nữa?
Đêm nay, mẹ con đã thất lạc nhau 5 năm cùng nằm trong chiếc chăn ấm áp, ríu rít nói chuyện cả đêm…
….
Sáng sơm hôm sau.
Cố Tịch Dao dậy từ sớm và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Có lẽ Trình Trình được di truyền tính cách thích sạch sẽ từ ba mình, vẫn như bình thường, vừa dậy là gấp chăn lại ngăn nắp rồi sửa soạn bản thân chỉnh chu.
“Con yêu, Dương Dương thích ăn chua cay, con thì sao?” Giọng nói của Cố Tịch Dao truyền ra từ nhà bếp, cô đang nấu bún ở trong nồi.
Những ngày trước đây, cô luôn xem Trình Trình là Dương Dương nên cũng không hỏi, bây giờ cô muốn hiểu rõ về Trình Trình hơn để bù đắp lại thiếu hụt trong 5 năm qua cho con.
“Thật ra…”Trình Trình đứng bên nhà bếp, đôi mắt điềm tĩnh lướt qua một sự ngại ngùng: “Con thích ăn thanh đạm một chút…”
Cố Tịch Dao quay đầu lại nhìn biểu cảm lúng túng của con, cô sững sờ một lát rồi bật cười thành tiếng: “Ha ha…”
Trước nay Trình Trình luôn kiểm soát cảm xúc rất tốt, vì một tiếng cười của mẹ mà dần dần thả lỏng ra.
“Cục cưng Trình Trình của mẹ, biểu cảm này của con giống ba con quá, ba con bình thường mặt cứ như sông băng, như cương thi ấy, cứ như ai cũng nợ ba con mấy chục tỷ vậy, nhưng mà thật ra…”
Nói đến đây, Cố Tịch Dao đột nhiên lại thần thần bí bí: “Mẹ lén kể cho con nghe nhé, ba con tuy bên ngoài có vẻ cay nghiệt, nhưng một khi đã lột áo quần ra thì…nhiệt tình lắm đấy…ha ha ha!”
Trình Trình sửng sốt mở to mắt: “Thật ạ?”
Cố Tịch Dao lấm lét gật đầu: “Nhưng mà ba con cho dù cởi sạch rồi thì từ trong ra ngoài từ đầu đến đuôi vẫn là một tên khốn! Chỉ có điều chưa cởi áo quần là tên khốn nạn lãnh khốc, còn cởi rồi à…là một tên khốn nạn nhìn có vẻ hiền lành nhưng thật ra rất háo sắc! Ha ha ha…”
Cứ như bị nụ cười thoải mái của Cố Tịch Dao cuốn hút, Trình Trình không khỏi nhướng mày.