“Haha, muộn thế này còn làm phiền cô, thật là xin lỗi.” Giọng nói của Tô Ánh Uyển ở đầu dây bên kia cực kỳ dịu dàng, dường như có thể vắt ra nước.
Cố Tịch Dao nhíu chặt mày: “Cô Tô, nếu đã biết muộn, thì nghỉ ngơi sớm đi.”
“Sao cô không tò mò, vì sao giờ này tôi còn gọi cho cô chứ?” Giọng nói của Tô Ánh Uyển vẫn dịu dàng như trước.
Cố Tịch Dao nhíu mày, hít sâu một hơi: “Không tò mò.” …mới lạ. Nhưng hai chữ cuối cùng, cô không nói hẳn ra.
“Haha…” Tô Ánh Uyển khẽ cười: “Cô Cố, thật ra tôi không có ý gì khác. Chỉ là muốn cho cô xem một thứ.”
Nói rồi, đối phương mở chức năng 3G của điện thoại lên, một khuôn mặt xinh đẹp tinh tế hiện lên trên màn hình điện thoại của Cố Tịch Dao.
Không hổ là ngôi sao lớn, lúc nào cũng luôn cực kỳ xinh đẹp.
Ánh mắt Cố Tịch Dao trở nên ngưng trọng.
Không ngờ Tô Ánh Uyển lại gọi video với cô.
“Cô Cố, tôi biết gần đây Quân qua lại hơi gần gũi với cô, nhưng dù sao tôi và Quân cũng có tình cảm 10 năm, không phải nói buông xuống là buông xuống được…” Ở đầu bên kia, nụ cười của Tô Ánh Uyển dịu dàng thanh nhã, cô ta chỉ mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm, nhưng Cố Tịch Dao lại thấy cực kỳ chói mắt.
“Cô Cố, cuối cùng Quân cũng không nỡ rời xa tôi… Cô xem, giờ anh ấy đang ngủ say thế nào trên giường của tôi chứ?” Tô Ánh Uyển nói dịu dàng, sau đó quay máy ảnh về phía chiếc giường cực lớn…
Khuôn mặt đẹp trai khuynh quốc khuynh thành của Bắc Minh Quân, hiện lên dưới máy ảnh…
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như điêu khắc kia, hiện ra trước mắt Cố Tịch Dao như thế.
Mắt cô co rút lại.
Bắc Minh Quân ngủ rất say.
Lồng ngực cơ bắp săn chắc của anh hiện ra rõ ràng trong video, lõa lồ…
Chiếc chăn màu trắng chỉ che đến eo anh, khiến người khác tưởng tượng xa xôi…
Lồng ngực cô dường như bị thứ gì đó đập mạnh một cái, máu chảy đầm đìa.
“Cô Cố, cô thấy rồi đấy. Quân ngủ rất ngon ở chỗ tôi, rất thỏa mãn đúng không? Mấy ngày nay tôi còn phải cảm ơn cô thay tôi chăm sóc anh ấy, nhưng sau này, tôi nghĩ không cần làm phiền cô nữa… Làm phiền cô Cố thật là ngại quá, ngủ ngon nha, tạm biệt.”
Trong nụ cười dịu dàng của Tô Ánh Uyển, không thể nghe được chút châm chọc nào, nhưng từng chữ lại đâm vào trái tim Cố Tịch Dao.
Dường như đao phủ, mặt cười dịu dàng, nhưng lại tàn nhẫn cho cô một đao.
Nói xong, Tô Ánh Uyển liền ngắt máy.
Cố Tịch Dao trợn to mắt nhìn màn hình điện thoại đen thui, ngây người hồi lâu.
Không phân rõ sự chua sót hỗn tạp trong lòng.
Màn hình điện thoại đen thui phản chiếu lại dáng vẻ của cô, sắc mặt trắng bệch như quỷ.
May là, cô không mở chức năng video với Tô Ánh Uyển, bằng không cô thật sự không xác định được mình có giống như lời Tô Ánh Uyển nói hay không, diễn rất sinh động.
Sáng sớm hôm sau, chào đón thứ hai.
Một tuần mới lại bắt đầu.
Trình Trình đã sớm thức dậy đánh răng, ăn xong bữa sáng thì chuẩn bị ra ngoài chờ xe của trường.
Quay đầu nhìn Cố Tịch Dao đang ngồi ăn trên bàn mà lòng dạ đâu đâu, nói lần thứ ba: “Mẹ, con đi học đây.”